Chương 12: Thầy thuốc
Thôi Trinh quay về tiền viện nghỉ ngơi một lát rồi mới biết Thôi tứ lão gia đã hỏi hắn mấy lần.
Sửa soạn đơn giản một chút xong xuôi, Thôi Trinh cho người mời Thôi tứ lão gia vào.
“Hầu gia.” Thôi tứ lão gia hành lễ trước.
Thôi Trinh gật gật đầu, tỏ ý bảo Thôi tứ lão gia ngồi xuống: Không phải tứ ca đã đến điền trang rồi ư? Sao lại thình lình trở về?”
Thôi tứ lão gia đáp: “Dạo gần đây phủ Thái Nguyên không được yên bình, ta nghe tin biết mấy ngày nay Hầu gia sẽ về nhà từ đường, nữ quyến nhà họ Châu cũng đến nhà, ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy không yên tâm nên cho quản gia đến điền trang giải quyết công việc trước. Vừa đến đã nghe được chuyện ở chùa Kim Tháp, đúng là kinh hãi đến mức toát mồ hôi.”
Dứt lời, Thôi tứ lão gia nhìn Thôi Trinh, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh làm người ta không thể nhìn ra cảm xúc.
“Khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút.” Thôi Trinh đáp, “Ta không muốn nhà họ Thôi xảy ra chuyện vào lúc này.”
Thôi tứ lão gia âm thầm giật mình nhưng không hề thể hiện ra ngoài mặt: “Lát nữa ta sẽ về tộc một chuyến, dặn dò con cháu trong tộc. Mấy năm nay Hầu gia chống chọi bên ngoài, phần lớn con cháu trong tộc đều đọc sách, hiểu lễ nghĩa, ắt hẳn sẽ không gây việc gì. Nếu như người bên phía Hầu gia không đủ thì có thể chọn ra ít người trong tộc tới giúp đỡ.”
“Không cần đâu.” Thôi Trinh đáp, “Ta vẫn đối phó được, ca chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, lúc trước con cháu Thôi thị làm những việc gì ta không quan tâm, không phải việc to tát ta cũng không để ý đến. Nhưng kể từ hôm nay cho đến khi vụ án này kết thúc, tốt nhất là tất cả ở yên trong nhà, nếu không ai gây ra phiền phức gì thì kẻ đó tự gánh, ta sẽ không bao che đâu.”
Ngón tay của Thôi tứ lão gia hơi co lại, ông lập tức đáp: “Ta sẽ truyền lại nguyên lời của Hầu gia, không ai dám phạm lỗi trong thời gian này đâu. Bình thường đã đủ khiến Hầu gia phải nhọc lòng rồi, không thể làm Hầu gia khó xử thêm được.”
Thôi Trinh không nói gì thêm.
Thôi tứ lão gia nuốt nước bọt: “Thái phu nhân cho người gửi thư đến bảo muốn dời phần mộ của Châu thị, có cần…”
“Không cần.” Thôi Trinh trả lời một cách dứt khoát, “Từ trước đến nay ta không tin những lời ma quỷ, người đã chết được năm năm rồi, chuyện nhà họ Thôi có hưng thịnh hay không còn phải hỏi cô ta sao? Nhờ nhà họ Thôi chúng ta nên cô ta mới có một góc nằm an ổn. Dù thành ma thật cũng phải yên phận phù hộ cho nhà họ Thôi ta, nào dám làm mưa làm gió gây chuyện?”
Thôi tứ lão gia vội vàng tỏ ý tán thành.
Vừa nói đến đó, quản gia liền bước vào bẩm báo: “Hầu gia, tứ lão gia, phu nhân Hoài Viễn hầu đưa Cố đại tiểu thư về tiểu viện của nhà họ Cố rồi.”
Thôi Trinh khẽ cau mày: “Vụ án chùa Kim Tháp vẫn chưa kết thúc, giữ phu nhân ở lại đi!”
Quản gia lại đáp: “Chắc là không giữ được, Cố đại tiểu thư gào thét đòi đi.”
“Có chuyện gì?” Thôi Trinh nhớ đến dáng vẻ thích thú của Cố Minh Châu khi nãy, “Chẳng phải ban nãy vẫn yên ổn sao?”
Quản gia kể lại nguyên nhân một lượt: “Lúc ngủ chẳng biết đại tiểu thư bị con côn trùng nào cắn một cái nên cứ bảo là trong nhà có côn trùng, khăng khăng đòi về nhà, phu nhân Hoài Viễn hầu cũng không khuyên được.”
Thôi tứ lão gia đề nghị: “Hay để ta đi xem sao?”
“Để bọn họ đi đi.” Thôi Trinh đáp, “Sắp xếp thêm ít hộ vệ, đừng để xảy ra sơ sót gì.” Đây chính là bệnh khờ khạo, có thể gây chuyện bất cứ lúc nào, nói lý lẽ cô cũng không hiểu, đành phải chiều theo ý cô thôi.
Quản gia dạ một tiếng rồi xoay người, rời khỏi phòng.
Vốn dĩ Lâm phu nhân không mang theo nhiều đồ đến nhà họ Thôi, muốn rời đi cũng rất dễ dàng, bảo người dọn dẹp rồi kéo xe ngựa đến.
Lâm phu nhân nói với Thôi tứ phu nhân: “Mấy ngày nữa ổn rồi Châu Châu lại đòi sang đây, chỉ phiền phức cho Hầu gia, còn cử người đi theo nữa.”
“Phu nhân không cần khách sáo như vậy.” Thôi tứ phu nhân đáp, “Năm xưa mùa màng của nhà họ Thôi không ổn, may mà có nhà họ Cố giúp đỡ, bọn ta đều ghi nhớ trong lòng cả.”
Xe ngựa chầm chậm chạy về trước, Cố Minh Châu mãi không chịu yên, lúc này mới nở nụ cười.
Nhà họ Thôi thế lớn sự nghiệp lớn, con cháu trong tộc nhiều, nhìn bên ngoài có vẻ nở mày nở mặt nhưng trên thực tế nhiều người thì khó quản lý, gia sản lớn dễ bị nhòm ngó. Cô có nghe được một phần cuộc nói chuyện của Thôi Trinh và mẹ, bị nhà mẹ của Ngụy Hoàng hậu nhắm trúng, chắc chắn cuộc sống của Thôi Trinh sẽ không còn yên ổn nữa.
Lời Thôi Trinh nói không hề sai, phủ Hoài Viễn hầu bọn họ chỉ là thông gia của nhà họ Thôi, không nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu này để tránh vạ lây. Vì vậy ở mãi trong nhà họ Thôi cũng không ổn, qua lại phải duy trì khoảng cách, đợi đến lúc nhà họ Thôi gặp vận xui thì nhà họ Cố bọn họ cũng không thể thoát thân kịp thời.
Trạch viện nhà họ Cố không to bằng nhà họ Thôi nhưng nhỏ cũng có cái lợi của nhỏ, thuận lợi cho việc bảo vệ, người tới lui toàn là tôi tớ của nhà họ Cố, không cần phải đề phòng ánh mắt của nhà họ Thôi. Người Thôi Trinh cử tới cũng hiểu quy củ, chỉ canh giữ ở ngoài cửa, không đi vào nhà trong.
Vẫn còn một lý do quan trọng nữa, đó là cô muốn trốn khỏi nhà cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn thấy căn nhà xa cách đã lâu, Cố Minh Châu hào hứng dẫn theo Bảo Động chạy khắp hành lang dài.
“Chậm thôi, coi chừng ngã đấy.”
Lâm phu nhân căn dặn, thấy Châu Châu thích thú đến vậy bà cũng bớt buồn nhiều. Sau khi suy nghĩ một hồi, bà quyết định viết một bức thư nhà gửi cho Hầu gia ngay, để Hầu gia hiểu rõ tình hình hiện tại ở phủ Thái Nguyên.
“Phu nhân, biểu công tử nhà họ Phùng tới rồi.”
Nghe thấy thế Lâm phu nhân lập tức dặn dò: “Mau thông báo cho nhà bếp một tiếng, thêm một bộ chén đũa để Phùng đại gia ở lại ăn cơm.”
Bước vào trong, nhìn thấy cảnh vật trong nhà, cảm xúc trong lòng Phùng An Bình rất phức tạp. Vốn dĩ đây là căn nhà mà ông nội âm thầm xây lên để phòng ngừa có chuyện xảy ra. Sau này, lúc nhà họ Phùng lâm vào cảnh nghèo túng, bà nội phải bán nó đi. Trước lúc qua đợi ông nội căn dặn y nhất định phải mua lại nó, y vẫn luôn canh cánh chuyên này trong lòng. Mấy năm nay y nhịn ăn nhịn xài dành dụm được chút bạc, lúc nhờ người đến hỏi tình hình căn nhà này mới biết căn nhà này đã bị chuyển chủ mấy lần, bây giờ nó thuộc về nhà họ Cố.
Tuy gốc gác hai nhà có dính líu từ đời tổ tiên nhưng chuyện ấy lại khiến y khó mở miệng, nếu hỏi mua khác nào muốn ăn quỵt.
Những người quyền quý như nhà họ Cố sẽ không dễ dàng bán ra đất đai và nhà cửa của mình, chắc chắn là y không có cơ hội để mua lại căn nhà này rồi. Vì vậy, y đã thuê một căn nhà nhỏ cách đây không xa, cũng dễ bề thường xuyên tới lui, ngắm nghía xem như an ủi.
“Người vẫn nhớ nhung căn nhà này à?” Người hầu cận bên cạnh Phùng An Bình khẽ giọng hỏi han, “Tiểu nhân nghĩ ra một cách, tình hình của Cố đại tiểu thư thế này, chắc chắn tương lai Hoài Viễn hầu sẽ tìm con rể ở rể, chẳng phải đại nhân có thể lấy căn nhà về một cách thuận lợi rồi sao?”
Phùng An Bình lập tức trừng mắt: “Còn dám ăn nói linh tinh nữa là ta phạt ngươi đấy.”
Cố đại tiểu thư là một cô gái hiền lành, ngây thơ, làm gì có ai nỡ lòng tính kế với cô ấy chứ?
Vị Ngụy đại nhân kia đúng là tên không có mắt, còn nghi ngờ Cố đại tiểu thư cố ý hãm hại tên hung đồ đó nữa chứ. Nhưng tất cả những người biết nghĩ sẽ chẳng ai nghĩ vậy cả, y thật sự rất nghi ngờ con đường công danh trong tương lai của Ngụy đại nhân.
Quản gia nhà họ Cố mời Phùng An Bình vào phòng khách, Phùng An Bình lập tức hành lễ với Lâm phu nhân.
Phùng An Bình nói: “Hôm qua nghe được chuyện chùa Kim Tháp ở nha môn nên muốn đến thăm phu nhân và biểu muội, đúng lúc phát hiện phu nhân đã về rồi.” Đây là lời thật lòng, vốn dĩ y muốn đến nhà họ Thôi chào nhưng ngại vì nhà họ Thôi nhiều quy tắc, lòng dạ Thôi Trinh lại thâm sâu khó dò. Bây giờ tốt rồi, không còn băn khoăn nhiều như vậy nữa.
Phùng An Bình hỏi: “Biểu muội đâu?”
Lâm phu nhân mỉm cười: “Châu Châu dẫn theo Bảo Đồng ra vườn hoa chơi rồi, lát nữa ta sẽ bảo con bé sang đây.”
Phùng An Bình nhìn về phía vườn hoa.
Cố Minh Châu chạy đến phòng trồng hoa, cẩn thận ngắm nghía bức tường hoa tầm thường trước mặt, bên ngoài bức tường hoa là mảnh đất trống nhỏ hẹp. Dây leo bò khắp mảnh đất trống, bên dưới đám dây leo là lối vào của hầm ngầm, cái hầm trông như bị bỏ hoang này thông ra bên ngoài, lối ra nằm trong một nhà kho be bé bên ngoài căn nhà.
Có nhiều người xây hầm ngầm trong nhà để đề phòng thiên tai, phát hiện tình hình không ổn sẽ mua ít lương thực trước để cất giữ, nhờ đó mà vượt qua cảnh khốn khó. Sau khi vào ở, cô lục tìm khắp mọi ngóc ngách trong căn nhà hòng tìm thấy hầm ngầm này với mục đích cất giấu một số thứ không thể cho người khác biết được.
May mà Bảo Đồng tỉ mỉ, phát hiện ra lối vào của hầm ngầm.
Người chủ nhân xây dựng căn nhà này vô cùng cẩn thận, xây hầm ngầm cực kì to, bên trong có thể để rất nhiều đồ. Lần đầu tiên bước vào trong, cô đã phải thốt lên khâm phục vì khích thước của nó, mấy vò gốm to lớn có thể chứa được rất nhiều lương thực, đầy đủ các vật dụng như nồi và bếp, đáng tiếc là bên trong hầm quá ẩm ướt, đồ vật đều đã hư hỏng không thể dùng được nữa. Có điều hầm ngầm này lại thông ra ngoài, lúc nguy cấp có thể dùng nó để thoát thân.
Xem như cô đã cảm nhận được lòng tham sống sợ chết của chủ nhân xây nên căn nhà này.
Căn hầm ngầm bị bỏ hoang đã lâu, bây giờ đúng lúc tiện cho cô, buổi tối cô có thể rời khỏi nhà nhờ căn hầm này, như thế sẽ không quấy rầy đến hộ vệ trong nhà.
Lúc bước ra khỏi phòng trồng hoa, Cố Minh Châu nhìn thấy Phùng An Bình ngay, y đang đứng trong vườn, xem xét chung quanh.
Phùng An Bình ngẩn người ngắm rừng trúc xanh rì trước mắt, đột nhiên nhìn thấy có người tiến lên trước nô đùa với hoa cỏ bên cạnh khóm trúc, ngay chỗ mà y đang nhìn khi nãy.
Cố Minh Châu đưa chú bướm mình bắt được đến trước mặt Phùng An Bình: “Cho.”
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Cố Minh Châu, rồi lại nhìn ngắm chú bướm kia, cõi lòng Phùng An Bình trở nên ấm áp, y đã bảo biểu muội là người ngây thơ nhất. Khi nãy biểu muội tưởng rằng y đang ngắm bươm bướm nên mới tự mình bắt nó cho y.
Một người em họ tốt như vậy, tuy có bệnh trong người không được hoàn hảo nhưng cũng là phúc phần của Hầu gia và phu nhân. Làm việc trong nha môn một thời gian dài, cả ngày đối mặt với lũ hung hãn tàn bạo, khó tránh tâm trạng trở nên buồn bã, nếu như ai ai cũng giống với biểu muội nhà họ Cố thì thế giới này yên bình rồi.
“Còn có người nói biểu muội không tốt, lần sau huynh nhất định sẽ phản bác lại.”
Nghe được lời Phùng An Bình nói, ánh mắt Cố Minh Châu trở nên mờ mịt, không thể hiểu được ý trong lời của y.
…
Ngụy Nguyên Kham sầm mặt, nhận lấy giấy tờ về việc khám nghiệm tử thi từ Sơ Cửu, tên hung đồ vừa tắt thở trong đại lao, quan khám nghiệm tử thi liền kiểm tra thi thể một cách tỉ mỉ.
Có điều mấy tên quan khám nghiệm tử thi trong nha môn chỉ xem bên ngoài, muốn phát hiện được gì thì vẫn phải nhờ đến người của mình.
Ngực, bụng và hai chân của người này sưng tấy, cột sống nhô lên ở một số chỗ, trên ngón tay và đầu gối phủ đầy vết chai, móng tay biến dạng, đồng thời móng tay ngón tỏ của bàn tay trái đã tróc ra.
Ngụy Nguyên Kham đưa giấy tờ cho Sơ Cửu.
Sau khi xem qua, Sơ Cửu ngạc nhiên: “Tam gia, hiện tượng này rất giống với những người chúng ta đã gặp, chẳng lẽ gã là người ở đó?”
“Mang theo chân dung của tên hung đồ đó.” Ngụy Nguyên Kham nói tiếp, “Đi hỏi là biết ngay thôi.”
…
Cố Minh Châu thay quần áo trong hầm ngầm, những đồ đạc này là một bà lão thầy thuốc cho lúc còn ở trong kinh thành. Bà lão ấy đã lớn tuổi, không thể đi lại khắp nơi, bên dưới vẫn còn con cái, bởi vì giữ những đồ đạc này chẳng để làm gì nữa, cứ tưởng cô cũng định kiếm sống bằng công việc giống mình nên đã truyền lại cho cô.
Cô đã học được rất nhiều phương thuốc từ bà lão, tuy phần lớn chỉ là phương thuốc dân gian nhưng trên những con phố thiếu thốn về thuốc thì chúng vẫn có hiệu quả.
Bây giờ bà lão đã qua đời, tất nhiên việc cô học y cũng sẽ không bị người khác biết được.
Thay quần áo xong, Cố Minh Châu dặn dò Bảo Đồng: “Ta sẽ về sớm.”
Bảo Đồng đội mũ ngay ngắn cho Cố Minh Châu, buông tấm màn che xuống, trong mắt tràn ngập sự lo âu và không nỡ. Cô không thể ra ngoài cùng tiểu thư, làm vậy sẽ tăng thêm nguy hiểm, dễ bị người khác vạch trần thân phận, cô ở lại đây nhỡ đâu trong nhà xảy ra chuyện thì cô còn có thể che giấu giúp tiểu thư.
May mà lúc tiểu thư làm thầy thuốc, bên cạnh có Liễu Tô bảo vệ.
Bảo Đồng nói: “Bảo tên thọt ấy cẩn thận một chút.”
Cố Minh Châu gật đầu.
Cố Minh Châu bước ra khỏi nhà kho, cẩn thận đi ra khỏi con hẻm, một bóng người lập tức bước lên trước.
“Tiểu thư…” Nghĩ đến thân phận hiện tại của Cố Minh Châu, Liễu Tô liền đổi cách gọi, “Nương tử.”
Cố Minh Châu đáp: “Đi thôi!”
Liễu Tô nhận lấy hòm thuốc từ Cố Minh Châu, khập khà khập khiễng đi theo sau lưng cô.
Một cơn gió thổi qua, Cố Minh Châu ngưởi thấy mùi thảo dược nồng nặc trên người mình. Năm xưa, lúc ở trong đại lao, cô theo thầy thuốc Tôn học chút y thuật, mấy năm nay lại đọc thêm nhiều sách y. Nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, tất nhiên không thể sánh ngang với những vị thầy thuốc trong tiệm, huống chi làm nghề chữa bệnh cần phải dựa vào kinh nghiệm, có xem nhiều sách y học hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông.
May mắn cô không phải thầy thuốc trong tiệm mà là một thầy thuốc nữ nơi thôn quê nên những thứ này đã là đủ. Một y thuật bình thường, một người bình thường, chỉ cần cô luôn luôn nhắc nhở bản thân không được làm những chuyện không phù hợp với thân phận này thì sẽ chẳng ai nghi ngờ cô.
Chương trước | Danh sách chương | Chương sau |