Chương 11: Nhắc nhở
Thôi Trinh chắp tay sau lưng đứng yên ở đó một hồi lâu chẳng hề nhúc nhích, đợi Cố Minh Châu chạy tới trước mặt.
Cố Minh Châu vừa chạy vừa thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng, nhìn thấy Thôi Trinh cũng chẳng thèm hành lễ mà đưa tay chỉ lên đỉnh đầu, chú bươm bướm đang bay lượn trong gió.
Thôi Trinh nhìn Cố Minh Châu không hề cảnh giác, cô không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết nô đùa, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.
Cô cũng đã quên sạch chuyện ở chùa Kim Tháp từ lâu.
“Bảo Đồng, cao thêm chút nữa.”
Dứt lời, Cố Minh Châu chìa tay ra với Thôi Trinh: “Đi, đi chơi.” Lòng bàn tay rộng mở, không hề cảnh giác.
Ma ma quản sự kéo sợi dây diều, bước đến hành lễ với Thôi Trinh: “Hầu gia, người đi làm việc đi, ở đây có nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư rồi.”
Nói xong, ma ma quản sự lại hướng về phía Cố Minh Châu: “Đại tiểu thư, chúng ta đến vườn hoa, ở đó diều sẽ bay lên cao hơn.”
Cố Minh Châu nở nụ cười thích thú, sắp rời đi với ma ma quản sự nhưng bước được hai bước, chợt nhớ ra điều gì cô quay đầu gọi Thôi Trinh: “Đi… Đến vườn hoa.”
Ma ma quản sự vội vã đáp: “Đại tiểu thư phải gọi là biểu ca.”
“Biểu ca.” Cố Minh Châu vui vẻ hô to một tiếng nhưng lại quên mất bản thân định nói gì với Thôi Trinh. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nheo mắt ngắm trời cao, ánh mặt trời quá chói lóa, cô bèn đưa tay che mặt lại, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt không hề tắt.
Tôi tớ tới lui nhìn thấy Cố đại tiểu thư như vậy cũng vô thức cười thầm theo.
Từ sau khi Cố đại tiểu thư đến đây, vườn hoa luôn tưng bừng nhộn nhịp. Tuy Cố đại tiểu thư khờ khạo nhưng cô không nổi nóng lung tung, cũng không tùy tiện quở mắng, hành hạ tôi tớ, vị chủ nhân như vậy đúng là hiếm có.
Thôi Trinh cất bước đi sang, đưa tay nắm lấy dây diều trong tay ma ma quản sự: “Đưa cho ta.”
Ma ma quản sự ngây người, Cố Minh Châu cũng thầm ngạc nhiên. Ban nãy lúc nhìn thấy Thôi Trình, cô nghi ngờ Thôi Trinh sẽ tra hỏi về chuyện chùa Kim Tháp, chẳng ngờ hắn không hề nhắc đến, trái lại còn có ý đi thả diều cùng cô.
Có lẽ là muốn hỏi vào lúc cô đang lơi lỏng, không phòng bị đây mà? Như vậy cũng tốt, cô cũng muốn thể hiện dáng vẻ thế này trước mặt hắn.
Thôi Trinh là một người rất tự tin, đặc biệt là với việc nào đó hoặc những người bên cạnh, chỉ cần cảm thấy bản thân nắm chắc tất cả trong lòng bản tay, hắn sẽ không nghi ngờ thêm gì nữa.
Cố Minh Châu đi bên cạnh Thôi Trinh, cùng nhau đến vườn hoa.
Thôi Trinh vừa đi vừa thu dây, chẳng mấy chốc chiếc diều đã rơi xuống lòng bàn tay hắn. Chiếc diều hình bướm với đôi cánh sặc sỡ rất đẹp, nhìn kỹ bên trên còn có dấu tay lộn xộn của con gái, hiển nhiên là dấu tay mà Cố Minh Châu để lại lúc làm con diều.
Bước vào vườn hoa, Thôi Trinh thả chiếc diều trong tay ra, cánh diều đón gió bay lên, càng lúc càng cao.
Cố đại tiểu thư vẫn chạy đuổi theo cánh diều như trước.
Cố đại tiểu thư thì không cần nói, cô hệt đứa con nít vậy, cánh diều bay càng cao cô càng thích thú nhưng cũng hiếm khi tính tình Hầu gia lại dễ chịu như vậy, cứ như đang dỗ dành đứa con của chính mình.
Lâm phu nhân dẫn người đến, nhìn thấy tình cảnh như thế liền bước lên, nói: “Làm phiền Hầu gia rồi.”
“Dì.” Thôi Trinh giao dây diều lại cho ma ma quản sự, lập tức hành lễ với Lâm phu nhân.
Hai người vào trong đình ngồi, Lâm phu nhân mới hỏi đến chuyện của đại quân: “Vụ án đó có manh mối gì chưa?”
Thôi Trinh bình tĩnh đáp: “Tên hung thủ cháu bắt được là một tử sĩ.”
Lâm phu nhân sửng sốt, hít sâu một hơi, chuyện này đáng sợ hơn bà tưởng tượng nhiều.
Thôi Trinh tiếp lời: “Cháu đã dặn quản gia cho thêm hộ vệ đi theo dì và Châu Châu khi ra ngoài, để tránh những kẻ ấy lại tìm cơ hội ra tay với hai người.”
Lâm phu nhân suy xét kỹ lưỡng: “Có liên quan với việc Hầu gia làm mất ngựa chiến phải không?” Ngoài chuyện này ra, bà ấy không thể nghĩ đến lý do nào khác. Nhưng bà không hiểu rằng tự triều đình sẽ trừng phạt Hầu gia về chuyện ngựa chiến mất trộm, vậy tại sao những người đó lại muốn giết bọn họ?
Thôi Trinh trả lời: “E là muốn ép Hầu gia điều tra rõ ràng vụ án này, nếu như Châu Châu bị hại, kẻ hại người lại là bọn trộm cướp, Hầu gia sẽ lập tức xin lệnh của triều đình để đến Sơn Tây ngay.”
Lâm phu nhân lạnh cả người, nếu Châu Châu xảy ra chuyện thật, bà nhất định sẽ bắt tên hung thủ đó lại để báo thù cho Châu Châu.
Dường như đã nghĩ thông suốt, Lâm phu nhân nói tiếp: “Đám người đó muốn ép chúng ta điều tra vụ án “Đạo tặc trân châu”, cho nên mới để lại trân châu hại người. Hầu gia nhà ta đã không còn giữ chức vị quan trọng trong triều từ lâu, sao bọn chúng có thể ra tay với chúng ta hết lần này tới lần khác như vậy chứ? Trước tiên, làm cho Hầu gia đánh mất số lượng lớn ngựa chiến, bây giờ lại hại hai mẹ con ta, Hầu gia không chịu vào cuộc thì bọn chúng sẽ không bỏ qua à? May mà Châu Châu không sao, nếu không…”
Nếu như rơi vào cảnh mất đi đứa con gái yêu quý, dù biết có khả năng đây là cái bẫy do kẻ khác bày ra bọn họ cũng phải điều tra tiếp. Bọn họ một lòng muốn điều tra ra kẻ đã hại Châu Châu nhưng nếu người kẻ chủ mưu đã nắm rõ tất cả, khả năng cao bọn họ sẽ bị lũ người đó thao túng.
“Mấy năm nay, Thái tử dồn rất nhiều tâm huyết vào Sơn Tây.” Sắc mặt Thôi Trinh nghiêm nghị, “Tiếp tục điều tra vụ án e là cuối cùng sẽ dính líu đến Thái tử.”
Nhắc đến Thái tử, sắc mặt Lâm phu nhân càng khó coi hơn, Thái tử cũng người bọn họ không thể dụng chạm đến, tất cả những người đối đầu với Thái tử đều không có kết cục tốt đẹp.
Năm đó, khi Hoàng thượng lập đại hoàng tử làm Thái tử, cả triều đình bàn tán xôn xao. Mọi người đều nói mẹ Thái tử có xuất thân hèn mọn, cho dù được Hoàng thượng sủng ái, bày mưu cho còn giành được vị trí người kế vị, sợ là cũng khó lâu dài.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, trong triều người tranh kẻ đấu, Lương vương, Trưởng công chúa, nhị hoàng tử lần lượt thất bại dưới tay Thái tử. Đại hoàng tử ngồi vững trên ngôi vị Thái tử, mẹ ruột của hắn cũng được phong làm Quý phi, danh phận chỉ thấp hơn Hoàng hậu. Thật ra, bà ta đã xử lý công việc hậu cung thay Ngụy Hoàng hậu từ lâu rồi, bốn năm trước Quý phi nương nương lại sinh ra cửu hoàng tử, Hoàng thượng càng yêu chiều Quý phi nương nương hơn.
Lâm phu nhân thở dài: “Không liên quan tới Thái tử còn có thể điều tra rõ chân tướng, nếu không chỉ sợ sau cùng khó có cơ hội đưa vụ án này ra ánh sáng.” Mọi người đều biết hành vi của Quý phi và Thái tử, chuyện mà Hoàng hậu nương nương còn không làm được thì làm gì có ai có thể làm được chứ?
Ngụy Hoàng hậu là tài nữ có tiếng của Đại Châu, văn thao võ lược am hiểu mọi thứ. Lúc còn ở chốn khuê các, được không ít người đến cửa cầu thân, cuối cùng Hoàng hậu nương nương gả cho Lỗ vương, chính là đương kim Hoàng thượng.
Sau khi được gả đi, trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi, Ngụy Hoàng hậu giúp cho phủ Lỗ vương rực rỡ hẳn lên. Năm ấy, Lỗ vương từng hứa trọn đời chỉ có một vợ, không cưới thêm thiếp.
Đáng thiếc Ngụy thị mãi không mang thai, không thể không chọn thêm hai người thiếp vào vương phủ, một trong số đó chính là Quý phi Khương thị hiện nay.
Năm thứ hai sau khi vào vương phủ, Khương thị sinh ra đại hoàng tử, thời điểm đó dù đã sinh ra con nối dõi nhưng Khương thị không hề được yêu thương. Tình cảm của Lỗ vương và vương phi Ngụy thị vẫn mặn nồng như xưa, nhà họ Ngụy cũng một lòng một dạ theo phò Lỗ vương.
Chẳng được mấy năm sau, tiên hoàng băng hà, Lỗ vương chính thức đăng cơ trở thành đương kim hoàng đế, cũng bắt đầu từ đó tình cảm của Đế – Hậu không còn được như trước nữa.
Để sinh được con trai trưởng, Hoàng hậu nương nương dùng rất nhiều cách trợ giúp cho việc mang thai nhưng cuối cùng không thể giữ được đứa bé. Sau khi ba đứa con liên tiếp chết yểu, tính cách Hoàng hậu thay đổi lớn, thường xuyên phát điên trong cung, bị Hoàng thượng trách phạt mấy lần. Tuy không bị phế bỏ vị trí Hoàng hậu nhưng cũng không xử lý được chuyện hậu cung, nhà họ Ngụy cũng biết điều. Thấy tình hình như vậy, trưởng huynh của Hoàng hậu nương nương lấy lý do bệnh cũ tái phát phải nghỉ ngơi tại nhà, sống cuộc sống an nhàn, tập trung chăm lo nuôi dưỡng con cái.
Dù thế, năm năm trước Thái tử và Quý phi vẫn không buông tha cho nhà họ Ngụy.
Chiêu giết gà dọa khỉ của Thái tử xem như ổn định được triều thần.
Trong triều, ai dám bảo bản thân có quyền lực bằng Hoàng hậu và nhà họ Ngụy, ngũ hoàng tử của Đức tần sức khỏe yếu, thất hoàng tử của An tần tuổi vẫn còn nhỏ, không ai có thể đối chọi với Quý phi.
Vì vậy mấy năm nay, Thái tử và Quý phi bắt đầu chiêu mộ thuộc hạ làm việc cho mình một cách trắng trợn.
Nghĩ đến đây, ngón tay của Lâm phu nhân lạnh cóng, nếu Thái tử để mắt tới bọn họ thật thì làm gì phải chuyện tốt? Lúc Thái tử đến tận cửa bắt Hầu gia phải theo phe mình, Hầu gia lấy cớ không quan tâm chuyện chính sự để từ chối, lẽ nào Thái tử đang cảnh cáo bọn họ sao?
Lâm phu nhân nói: “Lẽ nào tử sĩ muốn giết Châu Châu là người của Thái tử?”
Thôi Trinh lắc đầu: “Vẫn chưa rõ nhưng cháu cho rằng Thái tử muốn giết một người không cần phải mượn danh vụ án “Đạo tặc trân châu.” Có khi ngược lại, kẻ phái tử sĩ đang ngầm đối đầu với Thái tử, hắn làm như vậy là muốn mượn sức nhiều người hơn để đối phó thái thử.”
Trong chốc lát, Lâm phu nhân không nghĩ ra được lời nào nữa.
“Dì có biết Ngụy Nguyên Kham không?” Thôi Trinh hỏi, “Con trai thứ ba của trưởng huynh của Ngụy Hoàng hậu, cháu nghe được tin tức là hắn ta đã đến Sơn Tây, Ngụy Nguyên Kham vâng mệnh điều tra vụ án mất trộm ngựa chiến. Có lẽ hắn ta sẽ tìm đến dì, dì phải đề phòng Ngụy Nguyên Kham. Người này rất gian xảo, không từ bất cứ thủ đoạn nào, không loại bỏ hắn ta là vì muốn để hắn ta ngầm đối phó với Thái tử.”
Có khả năng kẻ giết Châu Châu là do nhà họ Ngụy phái tới, trong lòng Lâm phu nhân vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, ngạc nhiên là vì bọn họ đã bị để mắt tới, còn sợ hãi là sợ Châu Châu sẽ gặp nguy hiểm nữa.
Thôi Trinh khép hờ mắt: “Cháu luôn không muốn bị cuốn vào những cuộc tranh đấu này, cháu cũng biết suy nghĩ của cả nhà dì giống cháu, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Dứt lời, Thôi Trinh nhìn sang bên cạnh, Cố Minh Châu chạy mệt rồi, đang ngồi nghỉ trong hành lang cách hắn không xa, đôi chân lắc lư vô cùng tự tại.
“Có tin tức cháu sẽ đến báo với dì.” Thôi Trinh đứng dậy, chào tạm biệt Lâm phu nhân.
“Ngọt.” Cố Minh Châu chạy đến, nhét miếng mứt hoa quả trong tay vào miệng Lâm phu nhân.
Thì ra Cố Minh Châu chạy sang là để đưa đồ ăn cho Lâm phu nhân, lúc nhìn Cố Minh Châu, Thôi Trinh cố gắng thật dịu dàng, đối mặt với một thiếu nữ mắc chứng ngốc nghếch, khờ khạo, tất nhiên không thể nghiêm mặt giận dữ làm con bé sợ được.
“Đừng chạy lung tung.” Thôi Trinh nhắc nhở, “Nếu ra ngoài phải theo sát dì đấy.”
Hình như Cố Minh Châu hiểu được nhưng trong chớp mắt cô đã mỉm cười, bám vào cổ Lâm phu nhân.
Thôi Trinh xoay người bước ra khỏi vườn, cho dù phủ Hoài Viễn hầu vượt qua chuyện này một cách bình yên, tương lai cũng không thể tránh được chuyện tiếp tục sa sút. Hắn nhắc nhở một chút cũng là mong nhà họ Cố không mất mạng vì việc này, chuyện liên quan đến cuộc tranh giành thế cục triều đình, không phải là chuyện mà một hầu phủ sa sút có thể nhúng tay vào được. Có khi Ngụy Nguyên Kham đã đến Thái Nguyên rồi cũng nên, hắn không muốn phủ Hoài Viễn hầu bị nhà họ Ngụy lợi dụng.
…
Cố Minh Châu nô đùa trong vườn hơn một canh giờ, tiêu hao rất nhiều sức lực, tựa vào bả vai Lâm phu nhân, đôi mắt bắt đầu nặng trĩu.
“Châu Châu, về ngủ đi, nghe lời.” Nói rồi, Lâm phu nhân nhìn về phía Bảo Đồng.
Bảo Đồng vội vàng đỡ Cố Minh Châu dậy, Cố Minh Châu không cam lòng bước từng bước về trước.
“Bảo Đồng, ta muốn ăn mứt hoa quả.”
“Nô tì ra ngoài mua cho tiểu thư ngay, người ngủ dậy là sẽ ăn được.”
Nhìn thấy con gái nằm trên giường say ngủ, Lâm phu nhân lại dặn dò tôi tớ chăm sóc tiểu thư cho kỹ, lúc này mới dẫn theo ma ma quản sự rời đi.
Bảo Đồng cũng ra ngoài mua “mứt hoa quả” mà Cố Minh Châu bảo rồi.
Cố đại tiểu thư gọi tất cả đồ ngọt là “mứt hoa quả”, cũng chỉ có Bảo Đồng mới có thể mua được đồ ngọt mà Cố tiểu thư muốn ăn, cho nên mấy chuyện vặt vãnh này không ai có thể thay thế được cô ấy.
Nửa canh giờ sau, Bảo Đồng trở về phòng, Cố Minh Châu đang đọc sách y.
Bảo Đồng vô cùng đắc ý báo cáo: “Đại tiểu thư, bên kia truyền tin tức tới rồi.” Mỗi lần lấy được tin tức về một cách thuận lợi, cô đều cảm thấy bản thân thật giỏi giang.
Rút tờ giấy bên trong ống trúc ra, Cố Minh Châu nhìn thứ được vẽ trên đó.
“Đây là bùa vẽ quỷ hả?” Bảo Đồng lại không hiểu được, gắng sức dụi hai mắt.
“Nó vẽ hình người.”
Bảo Đồng tỏ vẻ chán ghét: “Thế thì xấu thật, đến cả mắt mũi cũng chẳng có.”
“Không cần vẽ những thứ ấy.” Cố Minh Đâu chỉ tay vào, “Nó đang nói cho ta biết người này từng bị thương ở chỗ nào, trên người có dấu vết gì đặc biệt không. Muốn biết người này đã làm những gì không cần hắn ta phải tự nói, xem xét cơ thể của hắn cũng có thể phát hiện ra manh mối. Chuyện bọn họ đã từng làm đều sẽ để lại dấu vết trên người họ.”
Nói xong, Cố Minh Châu nhướng mày, tên hung đồ này sắp chết, không phải vì bị cô đẩy xuống từ trên dốc núi, cũng không phải vì cắn đứt lưỡi của bản thân mà là vì vốn dĩ hắn đã mắc bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa.
Vả lại, cô đã từng thấy loại bệnh này, không chỉ từng thấy mà còn thường xuyên phát thuốc cho những bệnh nhân giống thế nữa.
Cố Minh Châu nhìn cuộc sách về y học trên bàn, chẳng lẽ cô phải bắt đầu từ đây sao?
Xem ra hôm nay lại phải thức trắng một đêm rồi.
Chương trước | Danh sách chương | Chương sau |