Kim Phượng Hoa Đình – Chương 2


Chương 2: Sửa soạn

Trưởng công chúa vô cùng nhiệt tình với chuyện làm mai cho nhà họ Cố và phủ Nam Dương vương, nghe tin An Hoa Cẩm đã đến, bà mừng rỡ, đích thân ra đón.

An Hoa Cẩm cưỡi ngựa mấy ngày trời, sau khi xuống ngựa, hai đùi run rẩy, bước đi mang dáng vẻ giống hệt với quản gia béo của phủ trưởng công chúa, đi một bước loạng choạng ba bước, tựa hồ có thể vấp ngã bất cứ lúc nào.

Trưởng công chúa nhìn thấy nàng từ xa, hỏi Đỗ ma ma bên cạnh: “Đó… là tiểu nha đầu kia đúng chứ?”

Đỗ ma ma xem xét kỹ lưỡng: “Bẩm công chúa, không sai, chính là An tiểu quận chúa.”

Trưởng công chúa nhất thời sầu não: “Nhìn dáng vẻ của nha đầu đó thế kia thì xem mắt thế nào được? Cố Khinh Diễn vừa mắt được sao?”

Đỗ ma ma cũng cảm thấy tình huống không mấy lạc quan: “Ba năm trước, khi tiểu quận chúa vào kinh, mặc dù tính cách nóng nảy không được ưa thích nhưng cũng nhìn ra tương lai sẽ là một mỹ nhân trong trẻo tinh khôi, bây giờ… chắc là do đi đường mệt quá.”

Trưởng công chúa lập tức nảy ra ý tưởng: “Ma ma, ngươi mau sai người bảo chưởng quầy Tiên Tú Phường mang theo quần áo và son phấn tốt nhất cho tiểu cô nương đến đây. Dáng vẻ này không ổn rồi, phải mau chóng trang điểm lại cho con bé mới được.”

Đỗ ma ma gật đầu, vội vàng dặn dò mấy người nhanh nhẹn chịu khó đi làm việc.

Trưởng công chúa lại một lần nữa cười tươi như hoa. Thấy An Hoa Cẩm đến gần, bà túm cổ tay An Hoa Cẩm, nhiệt tình như tú bà dỗ ngọt cô nương trong thanh lâu: “Tiểu An Nhi, cuối cùng bản cung cũng chờ được con tới đây. Bản cung đã tính ngày, con phải tới sớm hơn mấy ngày mới đúng chứ, trên đường xảy ra chuyện gì nên mới chậm trễ vậy ư?”

An Hoa Cẩm đứng vững lại, cười híp mắt nhìn trưởng công chúa: “Trên đường không chậm trễ, chẳng qua tấu chương mà bệ hạ gửi đi năm ngày trước mới đến Nam Dương.”

Trưởng công chúa giật mình, buột miệng không thể tin nổi: “Sao lại vậy? Bộ Binh đã gửi tấu chương đi từ một tháng trước rồi, bản cung tận mắt nhìn thấy Hoàng huynh dặn dò cơ mà.”

An Hoa Cẩm chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: “Sự thật là năm ngày trước mới tới.”

Trưởng công chúa thầm nghĩ, tấu chương của Bộ Binh chậm trễ như vậy sao? Hoàng huynh có biết không nhỉ? Bà kiềm chế sự kinh ngạc, ra vẻ thương hại: “Thực sự làm khó cho con rồi, chẳng trách lại đi đường vội vã thế này.”

Thấy trưởng công chúa nắm cổ tay mình không buông, An Hoa Cẩm thuận thế cầm tay trưởng công chúa lên lau mồ hôi trên mặt mình: “Thiệp mời của trưởng công chúa đưa cho, Hoàng thượng lại đích thân bảo con nhất định phải tới, không tới thì là tội kháng chỉ, cho nên con có chạy đến chết cũng phải tới đây. Có không nể mặt ai trong thiên hạ này cũng nhất định phải nể mặt bệ hạ và công chúa chứ.”

Trưởng công chúa cảm thấy tay mình cọ vào gương mặt đầm đìa mồ hôi, dính nhớp nháp, toàn thân cứng đờ, nhìn gương mặt nhếch nhác của An Hoa Cẩm, bà nhất thời không nói được lời nào.

An Hoa Cẩm cầm bàn tay ngọc của công chúa lau mồ hôi, song cũng biết điểm dừng, cười hì hì nhân cơ hội rút tay mình ra: “Trưởng công chúa, con đói chết mất, có cơm ăn không, còn không được ăn cơm thì con sẽ ngất mất.”

Trưởng công chúa định thần lại: “Con không thể ngất được.” Dứt lời, bà nói với Đỗ ma ma: “Mau, mau dẫn tiểu quận chúa đi ăn cơm.”

Đỗ ma ma thầm nghĩ An tiểu quận chúa vẫn quen thói dày vò người khác như trước kia, trưởng công chúa ghét nhất đổ mồ hôi, mùa hè một ngày phải tắm ba lần, ấy vậy mà nàng lại cầm tay trưởng công chúa để lau mồ hôi, không biết vô tình hay cố ý đây.

Đỗ ma ma lập tức móc khăn ra, nhanh chóng bước lên lau bàn tay ngọc ngà của trưởng công chúa.

An Hoa Cẩm làm như không nhìn thấy, cất giọng mềm mại thúc giục: “Đỗ ma ma, mau đi thôi, còn không đi là ta đói ngất ra đây đấy.”

Đỗ ma ma lập tức rụt tay về: “Đi, đi, đi, tiểu quận chúa mau đi theo nô tì.”

An Hoa Cẩm bước lên mấy bước, khoác cánh tay lên đầu vai Đỗ ma ma, cả người như thể treo trên người Đỗ ma ma, cọ cọ mặt vào lưng bà làm nũng: “Ma ma, ta muốn ăn sủi cảo phù dung, ngọc lan chiên giòn, sườn lăn bột, gà om hành, cá muối chua, bồ câu kho tàu…

Đầy đủ cả từ chạy trên đất, bay trên trời, bơi dưới nước!

Khóe miệng Đỗ ma ma giật giật, cắn răng đồng ý: “Lão nô sẽ đi dặn nhà bếp làm, quận chúa đi tắm rửa trước rồi ăn tạm mấy miếng điểm tâm lót dạ.”

“Ăn lót dạ trước rồi tắm sau.”

“Cũng… được!”

Hai người vừa nói vừa đi xa, lần này chỉ có một mình Đỗ ma ma run rẩy.

Trưởng công chúa hít sâu một hơi mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân không nổi nóng, bà không dám nhìn tay mình chút nào, sợ không nhịn được sẽ chặt nó đi: “Mau, chuẩn bị nước, bản cung muốn tắm rửa.”

Vườn đào nghìn khoảnh không chỉ trồng mỗi hoa đào, mà còn xây dựng hành cung, nhà thủy tạ cho công chúa. Từ lúc An Hoa Cẩm đặt chân vào Đào Hoa Viên, cả hành cung bận nháo nhác cả lên.

An Hoa Cẩm lót dạ mấy miếng điểm tâm vừa miệng, lại uống ừng ực một hơi nước, cuối cùng mới để mặc Đỗ ma ma dẫn theo người đích thân hầu hạ nàng tắm rửa.

Vừa bước vào bồn tắm, An Hoa Cẩm bèn ngủ gục luôn.

Đỗ ma ma thấy nước trong bồn nháy mắt chuyển sang màu đen ngay khi nàng bước vào, thầm nghĩ không biết nàng đã phải ăn bao nhiêu bụi trên đường đến đây? Tiểu cô nương đã ngủ rồi, bà cũng không dám thô lỗ, đành sai người làm bế An Hoa Cẩm ra, thay nước mới.

Sau khi thay ba lần nước, cuối cùng cũng tắm sạch được, Đỗ ma ma và người hầu đều vã mồ hôi.

Chưởng quầy của Tiên Tú Phường gọi một chiếc xe ngựa vội đến Đào Hoa Viên, trong xe là tất cả quần áo thành phẩm cho tiểu cô nương của Tiên Tú Phường.

Trải qua chuyện ba năm trước An tiểu quận chúa náo loạn kinh thành long trời lở đất, không ai dám xem thường và đắc tội vị quận chúa này. Nghe nói trưởng công chúa muốn tìm quần áo cho nàng mặc, chưởng quầy không nghĩ nhiều, chất cả lên xe mang đến đây.

Đỗ ma ma nhìn thấy cả một xe quần áo cũng không lấy làm lạ, mặt không cảm xúc chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn được mấy chục bộ chất liệu, màu sắc và kiểu dáng đẹp nhất, thích hợp với An Hoa Cẩm nhất, hơn nữa bộ sau còn đắt hơn bộ trước, sau đó lại lấy thêm mười mấy hộp phấn tốt nhất, đắt đỏ nhất, cuối cùng nói với chưởng quầy: “Ghi sổ cho trưởng công chúa, mười ngày sau đến phủ lĩnh bạc.”

“Được ạ!” Chưởng quầy cười tươi như hoa, thầm nghĩ trưởng công chúa đối xử với An tiểu quận chúa thật tốt, chuyến đi này thật đáng giá.

Đỗ ma ma dẫn người mặc quần áo, chải đầu, trang điểm cho An Hoa Cẩm. An Hoa Cẩm ngủ như lợn, hoàn toàn không biết bị người ta hí hoáy sửa soạn.

Đỗ ma ma thầm nghĩ tiểu quận chúa đúng thật vô tư, cho dù mệt đến đâu chăng nữa cũng không thể ngủ thế này chứ. Đây là Kinh thành đấy, là nơi ngọa hổ tàng long, âm mưu quỷ kế, bằng mặt mà không bằng lòng, bên ngoài thì cười, sau lưng đâm dao, tại sao nàng lại chẳng đề phòng người khác chút nào như vậy? Đúng là ngay thẳng!

Cứ thế sửa soạn mất một tiếng đồng hồ, thấy trời đã chuyển sang trưa, theo sắp xếp của trưởng công chúa thì Cố Khinh Diễn và nàng sẽ gặp nhau ở Túy Hoa Đình, nơi có phong cảnh đẹp nhất Đào Hoa Viên này, hai người vừa ngắm hoa, vừa dùng bữa trưa cùng nhau, gió thổi đào rơi. Mỹ nhân, rượu ngon, cao lương mỹ vị, cánh đào bay, đúng là chẳng còn cảnh tượng nào tình hơn nữa.

Có bầu không khí, có rượu hoa đào, rồi tự nhiên con người cũng nhiễm màu hoa đào, càng nhìn nhau càng thấy hợp mắt, gió thổi đào nhẹ bay, biết đâu lại rung động với nhau thì sao.

Còn rung động đến mức độ nào thì không phải chuyện trưởng công chúa có thể nắm chắc trong tay. Mặc dù bất cẩn mà tiến triển nhanh đến mức gạo nấu thành cơm thì hơi thiếu phong nhã, nhưng chuyện hôn sự thành công mới là việc quan trọng nhất. Nàng trả được ân tình, phủ Nam Dương vương và nhà họ Cố kết thành thông gia, Hoàng huynh vừa lòng, Hoàng tẩu vừa lòng, mọi người đều vui.

Trưởng công chúa nghĩ thì hay lắm, nhưng không ngờ An Hoa Cẩm lại ngủ mãi không dậy.

Trưởng công chúa không dám sai người nhéo An Hoa Cẩm, càng không dám hất nước lên mặt nàng, ngược lại còn sợ Cố Khinh Diễn đến quá sớm. Thấy đã đến trưa, nàng hỏi quản gia mấy lần, quản gia đều nói rằng Cố thất công tử có việc nên chậm trễ, còn chưa tới, nàng mới thở phào một hơi.

Nếu Cố Khinh Diễn còn chưa đến, vậy thì… cứ để tiểu nha đầu ngủ trước đi!

No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

0