Truyện Trấn Hồn Quan – Chương 15


Chương 15 Quỷ tôn mọc răng rồi

Nữ quỷ nghe hắn nói vậy thì sợ phát run, gương mặt lúc trước bị hủy hoàn toàn, nhưng cô ta không quan tâm đến việc bị phá hủy gương mặt, vội vàng quỳ xuống đất: “Xin tha mạng, quỷ tôn tha mạng!”

“Hừm, còn không cút đi!” Giọng nói lạnh lùng như sấm của hắn khiến nữ quỷ đang quỳ trên đất sợ hãi xoay người bỏ chạy. Tôi thấy cô ta muốn chạy bèn vội vàng ngăn lại.

“Đợi đã.”

Nữ quỷ sợ tới mức không dám rời đi, quay trở lại quỳ xuống lần nữa.

Tôi là người hiện đại, tất nhiên không quen với những quy tắc thế này nên bảo nữ quỷ đứng dậy.

Nữ quỷ dè dặt nhìn Hương Vụ bên cạnh tôi, thấy Hương Vụ không nói gì, mới chậm rãi đứng dậy, lắc qua lắc lại trước mặt tôi.

Tôi liếc mắt nhìn chân nữ quỷ, phát hiện chân cô ta bay lên khỏi mặt đất, lại nhìn toàn thân cô ta, bởi vì mặc quần áo quái dị nên trông lại càng rườm rà.

Là một nhà khảo cổ học, tôi luôn có sự tò mò và kích thích vô cớ đối với tất cả những sự vật cổ xưa, bèn nói: “Cô đến từ triều đại nào? Quần áo cô thế này là từ đâu đến? Tôi có thể sờ thử chất liệu của nó không?”

Nếu đã có chỗ dựa rồi, tất nhiên chẳng việc gì phải sợ một con quỷ nhỏ bé nữa.

Hương Vụ là quỷ tôn, hắn gọi nữ quỷ là quỷ nô, vậy thì tôi không có lý do gì để sợ hãi cả.

Nào ngờ, lúc này tôi giống như một kẻ cực kỳ ngu ngốc hồ đồ, còn nữ quỷ kia thì ngơ ngác nhìn tôi.

Hương Vụ không vui nói: “Không có việc gì thì cút đi.”

Lúc này tôi mới trở lại với việc chính: “Tại sao cô lại đến trường học, còn muốn tìm Tô Man, tôi thấy cô có vẻ rất hứng thú với Tô Man đúng không?”

Tôi hỏi một mạch những câu hỏi mình luôn thắc mắc trong lòng mấy ngày qua.

Mặt nữ quỷ đột nhiên biến sắc, khuôn mặt vốn dĩ đã méo mó vặn vẹo nay càng méo mó hơn, khiến tôi sợ hãi lùi lại mấy bước, va thẳng vào người Hương Vụ.

Tôi vẫn tưởng thân thể Hương Vụ là hư ảo, nghĩ rằng mình có thể đi xuyên qua hắn ta, nhưng không ngờ cơ thể rắn chắc của hắn thật sự chặn được tôi lại.

Tôi vội vàng đứng dậy quay đầu nhìn để chắc chắn đó là hắn, vừa quay đầu liền thấy hắn đang tức giận nhìn tôi.

Tôi thu hồi ánh mắt, ngại ngùng nhìn sang nữ quỷ, bình thường lúc đi khảo cổ, có gương mặt dữ tợn nào mà tôi chưa từng thấy qua đâu, thế mà không ngờ giờ đây lại bị cô ta làm cho hoảng sợ.

Thật là không có tiền đồ mà!

Tôi nhìn nữ quỷ, cô ta có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Tôi không cố tình, chỉ là tức giận quá thôi!”

“Không sao, là tôi nhát gan, cô có tên không? Tôi là Ly Thương. “Ly” trong “ly khai”, Thương trong “thương chiết”.” 

Nhắc đến tên, tôi lại thấy buồn, hồi đó không biết người tốt bụng nào đã đặt cho tôi cái tên này, khiến tôi giống như vừa sinh ra đời đã rất ưu sầu ảo não vậy.

Vậy nên lần nào giới thiệu tên tôi cũng thấy không tự nhiên lắm.

Nhưng hiểu theo nghĩa đen thì “rời khỏi đau thương” cũng là chuyện tốt.

Nữ quỷ ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng vẫn báo danh: “Tôi không nhớ trước khi chết mình tên gì nữa. Hiện tại tôi là quỷ nô. Thường ngày đám ma quỷ kia hay gọi tôi là A Hoa.”

Tôi thấy hơi khó hiểu, một nữ quỷ cao lớn như vậy, thế mà tên lại cũng không có cảm giác lớn lao gì giống như tôi.

Tôi hỏi: “Quỷ nô là gì? Nô lệ của quỷ à?”

Xin hãy tha thứ cho hiểu biết hạn hẹp của tôi. Dù gì thì tôi cũng mới đến đây, không biết nhiều về nó, đương nhiên phải học lại từ đầu.

A Hoa thận trọng liếc nhìn Hương Vụ, do dự một hồi rồi bắt đầu khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một con quỷ khóc lóc ấm ức như vậy, không hiểu sao có chút luống cuống.

“Cô đừng khóc, có gì từ từ nói, nếu cô không làm hại người khác, có lẽ tôi sẽ vui vẻ giúp cô.” Dù gì tôi cũng không ở trong hoàn cảnh của nữ quỷ, không thể hiểu được cảm nhận của cô ta.

Ngẫm lại, nếu một nữ quỷ cao lớn thế này còn không giải quyết được vấn đề, vậy tôi có năng lực gì để giải quyết chứ?

Nhưng một lời nói ra như bát nước đổ đi, nếu đã như vậy rồi, tất nhiên tôi không thể nói rằng mình không làm được.

A Hoa nhìn tôi: “Là Tô Man đã hại tôi. Nếu cô ta không trả lại thẻ bài cho tôi thì tôi sẽ không thể quay về được nữa, sẽ bị tan biến thành mây khói, má mì ở Quỷ Lâu sẽ đưa tôi tới lò thiêu.”

Tôi bối rối không hiểu A Hoa nói gì nên hỏi: “Cô từ từ nói, đừng lo, bây giờ trời chưa sáng mà.”

Thế rồi A Hoa mới kể, trước kia cô ta là một cô gái trong Quỷ Lâu, Quỷ Lâu là một kỹ viện chuyên bán mình, mỗi cô gái ở đó đều có một cái thẻ bài.

Thẻ bài là giấy tờ để ra vào, nhưng cứ bốn mươi chín ngày sẽ phải kiểm tra một lần, có thẻ bài mới quay lại được Quỷ Lâu. Nếu mất nó thì sẽ không thể vào được nữa.

Mộ phần của A Hoa ở dưới núi. Thời gian trước ngôi mộ đã bị đào trộm. Kẻ trộm mộ chính là Tô Man. Tô Man lấy thẻ bài từ quan tài của cô ấy. Không có thẻ bài, cô ấy không về được. Qua vài ngày nữa là bốn mươi chín ngày rồi, A Hoa tìm thẻ bài mãi, cuối cùng tìm thấy nó ở trên người Tô Man, muốn lấy lại thẻ bài này.

Nào ngờ Tô Man là một người nuôi quỷ, cô ấy không thể dễ dàng đến gần được.

Tôi nghe xong thấy hơi khó hiểu: “Nhìn cô cũng không giống quỷ bất tài, tại sao lại sợ một người nuôi quỷ?”

“Trông chúng tôi có vẻ ghê gớm thế thôi, nhưng trên thực tế, thực lực của quỷ nô là thấp kém nhất trong số các loại ma quỷ. Chẳng những không luyện được tu vi cường đại, mà còn chẳng có bản lĩnh gì. Giỏi nhất đó là mị thuật cám dỗ. Nhưng mà Tô Man có sợ tôi đâu, huống chi cô ta còn là phụ nữ.”

A Hoa chầm chậm kể, lại còn rất tủi thân.

Tôi nói: “Nói cho tôi biết mộ của cô, tôi đi xem thử. Nếu những gì cô nói là thật, tôi sẽ giúp cô, trong vòng ba ngày sẽ trả thẻ bài lại cho cô.”

A Hoa nghe xong thì mừng lắng, tôi lo lắng nói: “Bây giờ cô như thế này, gương mặt bị hủy rồi, sau này về má mì có còn thích cô không? Lỡ không tiếp khách được chẳng phải sẽ gặp phiền phức sao?”

Mặc dù tôi không tán thành việc phụ nữ làm nghề mại dâm kiếm sống, nhưng dù gì vẫn trong sạch hơn những kẻ làm những chuyện thương thiên hại lý để kiếm tiền, huống hồ A Hoa đã sa vào Quỷ đạo, dấn thân vào kỹ viện ắt cũng phải có lý do.

Theo lời người xưa mà tôi nghe ngóng được sau nhiều năm ra ngoài làm khảo cổ thì khi con người chết đi, linh hồn sẽ chia thành ba nơi, một là Thiên hồn, hai là Địa hồn, ba là Mệnh hồn.

Thiên hồn sẽ được lên trời, Địa hồn phải ở lại trong phần mộ, còn Mệnh hồn sẽ phải theo quan viên Địa phủ đi xuống âm phủ, đến đó rồi phải giải quyết hết mọi thứ ở kiếp trước, trả cho hết nợ nần, đòi lại những gì đã mất, đợi đến khi những món nợ kiếp trước đều đã hoàn trả xong thì ba linh hồn sẽ hợp nhất và được luân hồi.

Lúc này, tất cả con người sau khi chết đều hóa thành linh hồn, cũng chính là tam hồn Thiên – Địa – Mệnh.

Nhưng Mệnh hồn là dễ thành quỷ nhất, Thiên hồn đi sớm nhất, nếu Mệnh hồn có oán hận sâu, còn chuyện gì lưu luyến thì sẽ cấu kết với Địa hồn mà trốn khỏi quan sai Địa phủ, sau bảy ngày trở thành quỷ, sẽ không thể hoàn hồn được nữa.

Sở dĩ ma quỷ không thể nhớ được những chuyện của kiếp trước là do Thiên hồn không còn nữa.

Nói trắng ra, ma quỷ đều có chút khiếm khuyết.

Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, là những người vốn dĩ lúc chết có oán hận rất sâu, chết rồi cũng liên lụy đến Thiên hồn, dù Thiên hồn mất đi nhưng vì quá cố chấp và nhớ những oán thù lúc còn sống, nên khi trở thành quỷ sẽ càng thêm đáng sợ.

Những kiểu ma quỷ này có rất nhiều, về phần A Hoa, tuy tôi không biết vì sao, nhưng tóm lại là có lý do của cô ấy.

Hơn nữa, tôi nghĩ A Hoa cũng rất vui vẻ khi làm quỷ nô, có lẽ vì cô ấy thích thế.

“Dung mạo của tôi sẽ phục hồi vào ngày mai. Đây không phải là chuyện gì lớn. Lúc chết dung mạo tôi ra sao thì sau này cũng sẽ y như thế.” A Hoa vẫn rất tự hào khi nói về việc này, còn gật gù ra vẻ đắc ý lắm.

Tôi bối rối: “Thật ư?”

“Đúng vậy.” A Hoa vui vẻ nhìn sang Hương Vụ: “Quỷ tôn đại nhân, A Hoa xin phép lui trước.”

“…”

Tôi quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hương Vụ, hắn không nói gì, thầm nghĩ không biết có phải hắn với A Hoa rất thân thuộc không, bọn họ có quen nhau không?

“Tôi đang ở chân núi… ở phía trước không xa lắm, ân nhân nhất định phải tới đó nhé.” A Hoa đã biến mất vào bóng đêm, giọng nói của cô ấy vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, lúc này tôi mới phát hiện sắc mặt của Hương Vụ cực kỳ khó coi.

Tôi nghĩ chuyện này sẽ phải phiền tới hắn, thế nên cất tiếng hỏi: “Anh không vui sao?”

Hương Vụ nhìn tôi: “Cô thấy bản tôn rất vui à?”

Nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Hương Vụ, tôi đắn đo một lúc: “Tôi không nhìn ra nên mới hỏi anh, nếu tôi biết thì còn hỏi làm gì. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nơi nương náu của anh là trên thân thể tôi. Tóm lại là có nguyên nhân. Chắc là anh sợ độ kiếp nên mới ẩn náu hả?”

“Ẩn náu?” Hương Vụ nghe vậy liền trợn to hai mắt, khí lạnh rét căm như muốn ăn thịt người.

Tôi không lùi bước, tôi cũng là nghe người ta nói thôi, một khi đạt đến một cấp độ nhất định, quỷ sẽ phải độ kiếp, tới lúc đó nơi trú ẩn tốt nhất chính là cơ thể con người.

Ban đầu tôi chỉ nghe nó như một câu chuyện kể bình thường, nhưng bây giờ càng cảm thấy có khả năng này.

Hương Vụ nhìn tôi, có vẻ rất tức giận, tôi còn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi ken két của hắn, tôi đột nhiên mở to mắt: “Anh mọc răng rồi hả?”

“Ly Thương!”

Hương Vụ nghiến răng trừng mắt nhìn tôi, giọng nói vô cùng đáng sợ, giơ tay lên muốn tát chết tôi, nhưng tôi là kiểu da dày thịt béo, làm việc nhiều năm như vậy, nếu không mặt dày mày dạn thì chắc bị nghiền cho ra bã từ lâu rồi.

Tôi nhìn hắn, chờ cú đánh kia giáng xuống!

 
 

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Trấn Hồn Quan [Trọn Bộ]

 

No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

13