Kim Phượng Hoa Đình

Chương 3: Sắp xếp

Đúng vào giờ Ngọ, Cố Khinh Diễn đặt chân tới Đào Hoa Viên.

Trưởng công chúa nhận được tin, nhìn đồng hồ nước, nghi ngờ hắn bấm giờ đến ăn cơm, thời gian vừa đúng lúc. Nàng nhìn gương mặt say ngủ sấm đánh không tỉnh của An Hoa Cẩm, hung tợn nói: “Ma ma, véo con bé tỉnh cho ta!”

Đỗ ma ma run rẩy không dám làm: “Công chúa… không véo được không?”

Nếu bà thực sự véo An tiểu quận chúa tỉnh giấc thì cái mạng già này của bà cũng đi tong.

Trưởng công chúa bất đắc dĩ: “Không véo tỉnh thì ngươi nói xem phải làm thế nào?”

Đỗ ma ma cũng sầu não, một người để mặc sửa soạn thế nào cũng không tỉnh, đặt cả đồ ăn ngon mà nàng gọi đến trước mặt để nàng ngửi được mùi thơm mà còn không chịu mở mắt ra, còn cách nào đánh thức nàng nữa đây?

Bấy giờ một cung nữ thông minh giúp trưởng công chúa giải quyết khó khăn: “Công chúa, không bằng cứ đưa An tiểu quận chúa đến Túy Hoa Đình như vậy đi.”

Trưởng công chúa sửng sốt: “Chuyện này… được không?”

Bà muốn để hai người gặp mặt, một người ngủ bất tỉnh nhân sự như lợn, vậy thì gặp mặt kiểu gì đây? Nếu Cố thất công tử có chê, chẳng phải là lỗi tắc trách của bà mai là bà sao?

“Cố thất công tử thông minh, tất nhiên sẽ có cách khiến An tiểu quận chúa thức giấc.” Cung nữ cảm thấy ý kiến của mình rất ổn: “Công chúa, người xem đi, An tiểu quận chúa đẹp đến nhường nào, ngủ như vậy cũng ra dáng mỹ nhân, có người đàn ông nào thấy mà không thích chứ?”

Trưởng công chúa “ôi chao” một tiếng: “Đúng nhỉ, ba năm trước còn chưa trưởng thành mà con bé đã có dáng dấp của một mỹ nhân rồi, bây giờ đã trưởng thành, thiên hạ này khó mà tìm ra được tiểu cô nương nào xinh đẹp hơn con bé. Nhìn dung mạo này mà xem, chẳng khác gì tranh vẽ, lại còn cả dáng người này nữa, quả nhiên yểu điệu thướt tha. Dù sao bản cung cũng chưa từng thấy ai đẹp hơn con bé cả.”

Bàn về dung mạo, nhìn từ trên xuống dưới thì đúng thật không có điểm nào soi mói được An Hoa Cẩm hết.

Trưởng công chúa vui vẻ đưa ra quyết định: “Được, cứ quyết định như vậy nhé. Ma ma, nhân lúc Cố Khinh Diễn vừa tới còn chưa vào Túy Hoa Đình, ngươi mau dẫn người đưa con bé qua đó trước.”

Mặc dù Đỗ ma ma cảm thấy như vậy không hay lắm, song cũng chẳng nghĩ ra được cách gì tốt hơn. Ở đây không ai dám véo An Hoa Cẩm thức giấc, bao gồm cả bản thân trưởng công chúa. Bà gật đầu, dẫn theo người, dùng kiệu nâng An Hoa Cẩm vội vàng đưa đến Túy Hoa Đình theo đường tắt.

Hôm nay trưởng công chúa đã chặn Túy Hoa Đình lại, khách mời có thể tùy ý ngắm những nơi khác trong Đào Hoa Viên nghìn khoảnh, chỉ có Túy Hoa Đình là cấm người vào, ngay cả hoàng tử, công chúa cũng không ngoại lệ.

Bên ngoài Túy Hoa Đình, có không ít người đi dạo đến đây, nghe nói không thể vào đều cảm thấy tiếc nuối. Tam hoàng nữ Sở Hy Vân của đương kim bệ hạ do hoàng hậu hạ sinh dẫn theo mấy tiểu thư thế gia quan hệ tốt đi dạo đến đây, kinh ngạc khi phát hiện có thủ vệ ngăn cản bên ngoài Túy Hoa Đình bèn bước lên hỏi nguyên nhân.

Thủ vệ cung kính hành lễ: “Bẩm tam công chúa, trưởng công chúa có lệnh, hôm nay không thể tham quan nơi này, mời tam công chúa đi nơi khác!”

“Ta hỏi ngươi nguyên nhân? Tại sao lại phải đóng cửa nơi này?”

Thủ vệ lắc đầu: “Ti chức không biết, chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.”

Tam công chúa cau mày, quay đầu nói với mấy tiểu thư thế gia: “Giống đào ở Túy Hoa Đình là giống đẹp nhất, phong cảnh cũng đẹp nhất Đào Hoa Viên này. Không biết đại cô cô đang làm trò gì? Hôm nay là tiệc thưởng hoa, không ngờ đến bản công chúa cũng bị chặn không cho vào.

Tiểu quận chúa Giang Ánh Nguyệt của phủ Quảng Thành hầu kéo kéo tay áo tam công chúa, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước ta nghe nói, trưởng công chúa muốn làm mai cho nhà họ Cố và phủ Nam Dương vương, hôm nay có bao nhiêu khách mời đến tiệc ngắm hoa, vậy mà từ đầu đến cuối không thấy trưởng công chúa lộ mặt. Lúc chúng ta đi vào bái kiến trưởng công chúa, trưởng công chúa còn không rảnh gặp mặt, ta nghĩ chắc chắn là đang bận sắp xếp chuyện này. Có lẽ hôm nay Túy Hoa Đình này là để chuẩn bị cho người ta xem mắt, cho nên không tiện để người ngoài quấy rầy.

Tam công chúa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “An Hoa Cẩm vào kinh rồi sao?”

Giang Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không nhìn thấy.”

Những người còn lại cũng lắc đầu, không nghe nói chuyện nàng vào kinh.

Tam công chúa giậm chân, tức giận nói: “Cố thất công tử như ánh trăng trên trời, còn cái nết của An Hoa Cẩm thì thô tục vô lễ, lỗ mãng, dốt nát, làm sao mà xứng với Cố thất công tử được chứ? Thật sự không biết nhà họ Cố nghĩ gì mà lại đồng ý chuyện hôn sự này!”

Mấy người khác đều lắc đầu. Bọn họ đều đã từng gặp An Hoa Cẩm vào ba năm trước, thực sự chẳng có chút dáng vẻ nữ nhi khuê các nào. Nàng cưỡi ngựa bắn cung, chơi bóng đá còn đỉnh hơn cả đàn ông, xắn tay áo lên đánh người hung hăng phải biết, nàng đã đánh cho tiểu vương gia Sở Thần của phủ Thiện thân vương sống dở chết dở, nằm trên giường mất ba tháng trời. Gương mặt của tiểu vương gia đẹp biết bao, chỉ kém Cố Khinh Diễn chút chút thôi, tại sao nàng lại nhẫn tâm ra tay như thế chứ?

“Đi thôi, chúng ta qua bên đó ngồi, ta muốn xem xem có phải đại cô cô sắp xếp cho bọn họ gặp nhau ở đây không.” Tam công chúa xoay người đi tới gần đó: “Nếu như Cố thất công tử thực sự vừa mắt An Hoa Cẩm, thì hắn mù rồi, ta sẽ không thích hắn nữa.”

Giang Ánh Nguyệt khẽ ho một tiếng: “Tam công chúa, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nghe nói Hoàng thượng rất đồng ý hôn sự này, phỏng chừng Cố thất công tử có không thích cũng phải lấy An Hoa Cẩm.”

Tam công chúa rất tức giận: “Vậy An Hoa Cẩm thì sao? Nàng ta sẽ thích Cố Khinh Diễn chứ?”

Tiểu thư Hứa Tử Yên của phủ Vinh Đức bá nãy giờ luôn im lặng hỏi ngược lại: “Công chúa cảm thấy có khả năng không?”

Tam công chúa càng tức giận hơn, không thể nào! Cố Khinh Diễn tốt như vậy, làm sao An Hoa Cẩm có thể không thích hắn chứ!

Nàng ta tức đau cả ngực: “Ta nguyền rủa bọn họ nhất định không thành đôi.”

Đám tiểu thư không ai nói gì nhưng trong lòng đều rất tán thành, các nàng cũng cùng nguyền rủa.

Đỗ ma ma dẫn theo người chạy mướt mát mồ hôi, cuối cùng cũng đưa được An Hoa Cẩm vào Túy Hoa Đình trước khi Cố Khinh Diễn đến.

“Mấy người mau nhìn xem, Đỗ ma ma vừa vào Túy Hoa Đình, người trong kiệu là ai nhỉ?” Hứa Tử Yên huých huých Giang Ánh Nguyệt đang nói chuyện với tam công chúa.

Giang Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua: “Không phải An Hoa Cẩm đâu nhỉ? Bình thường cô ta ra ngoài đều cưỡi ngựa, làm gì ngồi kiệu thế này?”

“Lẽ nào là Cố Khinh Diễn?” Tam công chúa kinh hãi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có lẽ là vậy. Bọn họ đồng thời tưởng tượng ra chuyện Cố Khinh Diễn không đồng ý, bị Cố lão gia đánh ngất đưa đến chỗ trưởng công chúa, để người dùng kiệu đưa vào.

Cố Khinh Diễn đáng thương quá đi mất!

Tại sao hắn lại sinh ra trong nhà họ Cố! Tại sao lại bị lão Nam Dương vương da mặt dày giỏi ăn cướp nhìn trúng chứ?

Tam công chúa mở to mắt nhìn theo chiếc kiệu vào cửa, nàng ta nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, đứng phắt dậy, xách váy lên, vội vàng bước vào trong, hét lớn chẳng thèm quan tâm đến thân phận: “Cố Khinh Diễn, Cố Khinh Diễn, huynh tỉnh lại đi!”

Nàng ta vừa chạy vừa gào hét, làm kinh động đến Đỗ ma ma.

Đỗ ma ma lập tức xua tay, tùy cơ ứng biến bảo người ta khiêng An Hoa Cẩm vào trong, còn bà thì đứng thủ bên cửa. Thấy tam công chúa chạy quá nhanh, suýt nữa thì vấp ngã, bà có lòng tốt đỡ nàng ta: “Tam công chúa, quy củ! Người không tuân quy củ, nữ nhi khuê các không thể hô to gọi nhỏ không ra thể thống gì như vậy được!”

Tam công chúa thở hồng hộc, đứng còn không vững, làm gì còn quan tâm đến chuyện quy củ hay không quy củ, nàng ta nóng ruột rướn cổ hỏi: “Ma ma, người trong kiệu là Cố thất công tử đúng không?”

Đỗ ma ma lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy thì là ai?”

Đỗ ma ma do dự một lát, cảm thấy để tam công chúa hết hi vọng thì tốt hơn: “Người bên trong là An tiểu quận chúa, hôm nay quận chúa và Cố thất công tử sẽ xem mắt nhau.”

Tam công chúa kinh hãi, lập tức lạc đề đến tận đâu: “An Hoa Cẩm mà cũng ngồi kiệu kia à?”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *