Kim Phượng Hoa Đình

Chương 17. Vẹn cả đôi bên

Cố Khinh Diễn khẽ nhíu mày nhìn An Hoa Cẩm, dường như cực kỳ không đồng ý với lời nói của nàng. Hắn ra tay mạnh bạo, kéo An Hoa Cẩm vào tận trong cùng xe ngựa. Đôi giày của nàng rời khỏi tấm thảm lót giày, giẫm lên trên đệm lông chồn mềm mại quý giá.

An Hoa Cẩm ngây người: “Huynh làm cái gì thế?”

Cố Khinh Diễn buông tay ra, nói tỉnh bơ: “Chẳng qua chỉ là một cỗ xe ngựa mà thôi, lại còn sợ nàng làm bẩn hay sao?”

An Hoa Cẩm ngắm nghía đôi bàn chân của mình, có chút cạn lời.

Cố Khinh Diễn thong thả ngồi xuống, liếc nhìn nàng, khuôn mặt một lần nữa đong đầy ý cười: “Nói đi, nàng muốn tính sổ gì với ta nào? Là miếng ngọc bội ba năm trước ta để lại cho nàng hay là chuyện gì khác nữa?”

An Hoa Cẩm lập tức nổi giận đùng đùng. Nàng tức giận ngồi thẳng dậy: “Chiếc hộp kia là thế nào? Huynh muốn đưa cho ta làm gì? Đã thế còn phải lòng vòng đợi ta đến Lãm Phương Các một lần nữa?”

Nếu hôm qua ở Lãm Phương Các nàng mở ra xem sớm hơn và biết được là hắn thì nàng đã đi tìm hắn tính sổ từ hôm qua rồi.

Cố Khinh Diễn thấp giọng nói: “Năm đó sau khi xảy ra sự việc, ta cứ tưởng rằng nàng sẽ sớm quay lại kinh thành để tìm ta tính sổ, vì vậy nên mới cố tình lưu lại tín vật ở Lãm Phương Các. Không ngờ ba năm nay nàng không hề bước chân vào kinh thành.”

An Hoa Cẩm: “…”

Nói như vậy tức là nàng đã phí công sai người đi điều tra hai năm ư? Chỉ cần nàng vào kinh một lần nữa là có thể biết được hắn là ai rồi?

Nàng tức giận hồi lâu không nói nên lời.

Cố Khinh Diễn nhìn bộ dạng giận tái mặt của nàng: “Năm đó là lỗi của ta. Nhưng cũng vì ta chẳng còn cách nào khác nữa. Nếu như người của ta ngăn Sở Thần lại, ắt sẽ làm bại lộ thân phận của ta. Đúng lúc đó ta lại gặp được nàng, cho nên đành phải lợi dụng nàng.”

An Hoa Cẩm ngoảnh mặt đi.

Cố Khinh Diễn ho khan một tiếng: “Ta sẽ không biện bạch cho việc làm năm đó, nếu quay trở lại một lần nữa có lẽ ta sẽ vẫn cho nàng dùng Bách Sát Tán. Bởi vì vụ án đại hoàng tử tự chế tạo binh khí liên lụy đến quá nhiều người. Hôm nay nàng đến tìm ta chắc là đã đọc được bản danh sách đó rồi.”

An Hoa Cẩm rầu rĩ quay đầu lại: “Huynh đưa ngọc bội với bản danh sách đó cho ta làm gì? Muốn ta đi tố giác huynh?”

Cố Khinh Diễn chớp mắt: “Ta chỉ muốn nói cho nàng biết thân phận của mình, để nàng tìm đến ta tính sổ mà thôi. Ta biết nàng sẽ không tố giác ta. Tư chất nàng vốn thông minh, tính tình lại ngay thẳng. Nếu muốn tố giác ta thì ba năm trước dù cho chỉ còn một hơi thở nàng cũng sẽ không quay trở về Nam Dương mà đã vào cung tố giác rồi.”

An Hoa Cẩm hừ lạnh, lấy chiếc hộp từ trong tay áo ra rồi ném cho hắn: “Trả cho huynh. Ta không cần đồ của huynh.”

Cố Khinh Diễn không nhận: “Đã cho nàng rồi thì nó là của nàng.”

An Hoa Cẩm lườm nguýt hắn: “Thôi xin, ta nào dám nhận.”

Cố Khinh Diễn cầm lấy chiếc hộp nhét lại vào tay nàng: “Nếu nàng không dám nhận thì trong thiên hạ này không còn ai dám nhận nữa rồi.” Nói xong giữ chặt tay nàng: “Nàng không muốn biết vì sao lại có nhiều người dính líu đến vụ án đại hoàng tử tự tạo binh khí ư?”

An Hoa Cẩm không giãy tay ra nữa.

Cố Khinh Diễn nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng nhận thứ này thì ta sẽ nói cho nàng biết. Dù gì thì giữa ta với nàng cũng có hôn ước. Nếu thật sự có một ngày nào đó hôn ước được xóa bỏ thì nàng trả lại cho ta cũng không muộn.” Hắn do dự một lát rồi bổ sung thêm: “Cầm ngọc bội của ta có thể làm rất nhiều việc đó.”

“Hừ! Ví dụ?” An Hoa Cẩm nhìn hắn.

“Ví dụ nàng có thể mang miếng ngọc bội này đi đến ngõ lầu xanh đường số Tám đưa cho bất cứ một chưởng quầy nào, họ cũng sẽ nghe theo sự sai khiến của nàng. Nàng cũng có thể sai bảo ta làm việc cho nàng.”

An Hoa Cẩm nheo mắt: “Huynh ư? Ví dụ nữa xem?”

“Ví dụ ta có thể ra mặt giúp nàng giải quyết thất hoàng tử, làm cho huynh ấy không tìm ma ma giáo dưỡng về dạy dỗ nàng nữa.”

An Hoa Cẩm trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện này mà huynh cũng biết sao?” Hỏi xong nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảnh cáo và nguy hiểm: “Có phải là huynh bày cách cho Sở Nghiên không? Muốn cho Sở Nghiên quản giáo ta?”

Cố Khinh Diễn lắc đầu: “Đâu có, chẳng qua là sáng nay ta nhận được tin sau khi thất hoàng tử ra khỏi cung Phượng Tê liền hỏi xem trong cung có vị ma ma giáo dưỡng nào đang nhàn rỗi hay không. Thế nên ta đoán là huynh ấy tìm cho nàng.”

An Hoa Cẩm nhìn hắn đầy kỳ quái: “Cố Khinh Diễn, đừng nói là huynh muốn tạo phản nhé? Chỉ cần một câu nói của vị quý nhân nào trong cung hay một cơn gió lay ngọn cỏ huynh cũng biết và có thể suy đoán được ý nghĩa đằng sau đó đúng không?”

Con người này thật là quá đáng sợ!

Cố Khinh Diễn khẽ cười: “Nếu nhà họ Cố muốn giành được thiên hạ thì chẳng cần phải đợi đến bây giờ.”

An Hoa Cẩm gật đầu, cũng phải, nhà họ Cố đã nắm giữ ba triều đại nhưng chưa hề có ý định muốn vấn đỉnh thiên hạ, nếu không thì đã không đến lượt nhà họ Sở bây giờ.

Nàng dứt khoát nhận lại chiếc hộp, lấy ngọc bội ra cất vào trước ngực, sau đó ném chiếc hộp kèm tấm vàng lá bên trong trả lại cho hắn: “Ta không lấy cái này, huynh mang về đi.”

Nàng không muốn giữ lại thứ đồ gây họa cho người khác này.

Cố Khinh Diễn thấy nàng chỉ lấy ngọc bội thì nhoẻn miệng cười, sảng khoái đón lấy chiếc hộp và tấm vàng lá, hạ thấp giọng nói: “Nàng vẫn luôn sinh sống trong quân doanh, vậy có biết mấy năm nay vì sao mỗi lần nhà họ An nhà muội ra chiến trường, tuy đánh trận nào thắng trận đó nhưng lại ngã xuống hết người này đến người khác không?”

An Hoa Cẩm không nói gì mà chỉ nhìn hắn.

Cố Khinh Diễn thở dài: “Là bởi vì binh khí đã quá cũ kỹ rồi. Tiên hoàng và đương kim bệ hạ coi trọng việc lấy văn trị quốc. Tuy triều đình nuôi dưỡng trăm vạn binh mã nhưng lại không hề coi trọng binh khí giám. Đã mấy lần đại hoàng tử dâng thiếp xin bệ hạ xây dựng lại binh khí giám, cung nỏ phường, nhưng bệ hạ không cho phép. Bất đắc dĩ, tám năm trước sau trận chiến Ngọc Tuyết Lĩnh, đại hoàng tử đành phải liên hợp một số người lại âm thầm chế tạo binh khí giám.”

Khuôn mặt An Hoa Cẩm như phủ một tầng sương mờ mịt. Tám năm trước, chính trong trận Ngọc Tuyết Lĩnh, phụ thân và hai người anh của nàng đã hy sinh. Mẫu thân nàng quá đỗi bi thương dẫn đến bệnh nặng không qua khỏi, chống chọi được nửa năm cũng đành nhắm mắt lìa trần.

Trận chiến Ngọc Tuyết Lĩnh thắng lợi trong thảm hại, trở thành nỗi đau thương lớn nhất của phủ Nam Dương vương.

Ông nội nàng im lặng suốt bảy ngày trời, cũng đổ bệnh mất hơn nửa năm. Sau khi mẫu thân nàng mất, ông mới cố gắng gượng dậy được.

Lúc đó nàng mới tám tuổi, vịn lên quan tài của cha và huynh, đưa tiễn họ đến tận nghĩa địa nhà họ An chôn cất. Trong đầu nàng vẫn văng vẳng lời mà ông nội nàng thường nói: “Thiện binh phạt mưu, trung Hồn Mai Cốt.”[1] Chiến trường của nhà họ An vĩnh viễn không ở triều đường, mà ở tại biên cương.”

Lúc ấy, hai huynh trưởng của nàng một người vừa nghị thân định ra hôn ước, một người vẫn còn là thiếu niên, đều chưa kịp lưu lại con trai nối dòng.

Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, mẫu thân nàng níu lấy tay nàng nói rằng bà có lỗi với nàng. Bà phải xuống dưới đó để chăm sóc phụ thân và huynh trưởng của nàng, chỉ đành phó thác nàng cho ông nội thôi. May mà nàng là nữ nhi, dù sao thì cũng sẽ không phải ra chiến trường, bà rất yên tâm.

Cũng chính vào năm ấy, phủ Nam Dương vương trên dưới cũng chỉ còn lại ông nội và nàng. Nàng trở thành mầm mống duy nhất còn sót lại của nhà họ An.

Huynh trưởng của nàng từng làm thư đồng cho đại hoàng tử trong kinh thành, giao tình giữa hai người vô cùng tốt đẹp. Nghe nói đại hoàng tử cũng đổ bệnh mất ba tháng.

Nàng vẫn biết binh khí trong quân rất cũ kỹ nhưng triều đình không chịu bắt tay vào cải tiến. Nàng từng hỏi ông nội. Ông nội chỉ thở dài mà không nói gì.

Hiện giờ nàng mới hiểu, là do bệ hạ không cho phép.

An Hoa Cẩm im lặng. Cố Khinh Diễn nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, trong đáy mắt cũng có một lớp sương mù giống nàng.

Qua một hồi lâu, An Hoa Cẩm mới khẽ nói: “Nước giàu binh mạnh mới có thể khiến cho man di bốn phương phục tùng. Vì sao bệ hạ lại không cho phép cải tiến binh khí giám?”

Cố Khinh Diễn mím môi: “Tướng mạnh với binh mạnh không thể cùng tồn tại. Cả gia đình nàng đều là tướng tài, uy danh hiển hách, cho dù không có tư tưởng làm phản nhưng một khi đã nắm trong tay trăm vạn binh mã, nàng nói xem tiên hoàng và bệ hạ có ngủ ngon giấc được không?”

Trong lòng An Hoa Cẩm dâng lên nỗi căm phẫn: “Đây là lý do bắt trung thần lương tướng phải hy sinh vì binh khí cũ kỹ sao? Bây giờ cả nhà họ An cũng chỉ còn một người đã bạc đầu và một nữ nhi là ta đây, bệ hạ đã yên tâm rồi sao?”

Cố Khinh Diễn thở dài: “Bởi vậy sau trận Ngọc Tuyết Lĩnh, Nam Dương vương đã vào kinh thương nghị binh quyền với bệ hạ. Đúng lúc đó ông ấy nhìn thấy bức “Sơn hà đồ” của ta, cuối cùng đã nghĩ ra cách dùng hôn ước liên hôn hai nhà nhà họ An và nhà họ Cố với nhau, một văn một võ cùng nhau gìn giữ giang sơn.”

An Hoa Cẩm cuối cùng cũng hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

Chẳng trách ông nội nàng lại phá lệ thay nàng đính hôn với Cố Khinh Diễn, chẳng trách bệ hạ lại ra sức thúc đẩy, chẳng trách trưởng công chúa đứng ra làm mai mà không hề có áp lực nào, chẳng trách hôn sự này tốt cho cả nhà họ An và nhà họ Cố.

Nhà họ Cố không có ý định tranh giành hoàng quyền là việc rõ như ban ngày. Hoàng đế cũng tin tưởng nhà họ Cố.

Nhà họ An chỉ còn lại một mình nàng. Nhà họ Cố bỏ ra Cố Khinh Diễn.

Vẹn cả đôi bên, sơn hà vững chắc.


[1] Tòng quân ra chiến trường, nguyện hi sinh vì lòng trung thành.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *