Kim Phượng Hoa Đình – Chương 16


Chương 16: Ngang qua

Tuy An Hoa Cẩm muốn đi tìm Cố Khinh Diễn tính sổ, nhưng nàng vẫn chưa giận quá mất khôn đến mức xông thẳng tới nhà họ Cố để gây sự.

Nếu hôm nay nàng xông vào nhà họ Cố thì chỉ cần chưa tới một canh giờ thôi, trò cười giữa nàng và Cố Khinh Diễn sẽ bị truyền ra khắp kinh thành.

Dù từ trước tới giờ nàng vẫn rất tùy hứng nhưng dẫu sao cũng phân biệt được thiệt hơn. Hiện giờ giữa nàng và Cố Khinh Diễn có hôn ước, cho nên việc này tốt hơn hết là âm thầm giải quyết. Nàng không muốn trở thành trò cười cho người khác.

Nhất là khi chốn kinh thành này không thiếu những kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi, thích hóng hớt trò cười.

Mà trong đó ít nhất sẽ có tên nhóc Sở Thần kia và Thiện thân vương.

Nàng đang tức muốn chết, nhưng điệu bộ nổi giận đùng đùng xông ra khỏi nhà họ An cũng chỉ để tỏ vẻ cho Sở Nghiên thấy nhằm né khỏi việc bị hắn bắt về phủ theo ma ma học lễ giáo mà thôi.

Dẫu sao thì nàng cũng không thể làm gì được Sở Nghiên. Nàng có thể đánh Sở Thần, nhưng không thể đánh Sở Nghiên.

Nếu đánh Sở Nghiên thì không những bệ hạ và hoàng cô mẫu mà ngay cả ông nội nàng cũng sẽ không tha cho nàng.

Nhưng một khi đã ra vẻ thì nàng vẫn phải đi tới trước cửa nhà họ Cố một phen.

Thế là nàng liền cưỡi ngựa băng qua đường phố, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà họ Cố.

Nhà họ Cố là thế gia đại tộc đã mấy trăm năm. Ngay cả hai con sư tử đá trước cửa cũng lộ rõ vẻ tang thương của thời gian.

Nàng ghìm cương ngựa, mắt nhìn lên cạnh cửa, cho ngựa lượn mấy vòng trước cửa rồi dứt khoát quay đầu.

Đúng lúc này, cửa lớn bất chợt mở ra từ bên trong. Một cỗ xe ngựa màu đen có treo biển xe của nhà họ Cố chạy ra ngoài. Rèm cửa được vén lên, người ngồi bên trong chính là Cố Khinh Diễn.

An Hoa Cẩm dừng động tác thúc ngựa lại.

Cố Khinh Diễn cũng đã nhìn thấy nàng. Hắn hơi nhếch mắt, trong giọng nói dễ nghe mang theo ý cười: “Tiểu quận chúa đây là…”

“Đi ngang qua!” An Hoa Cẩm nghiêm mặt, giọng điệu cực kỳ cứng rắn.

Cố Khinh Diễn phân phó người đánh xe dừng lại, chậm rãi xuống xe đi đến trước mặt An Hoa Cẩm. Hắn tóm lấy dây cương của nàng, vừa cười vừa hỏi: “Đi qua nhà mà không vào sao?”

An Hoa Cẩm vùng vằng mãi không tránh thoát được tay Cố Khinh Diễn, sầm mặt lại hỏi: “Sao ta phải vào nhà huynh chứ?”

Cố Khinh Diễn cười nhẹ, vẻ mặt hòa nhã: “Hôm qua ông nội còn nói với ta là muốn mời nàng đến nhà ta làm khách đấy. Ta đang muốn đi mời nàng, không ngờ là vừa mới ra khỏi cửa đã gặp được nàng rồi.”

An Hoa Cẩm cười lạnh: “Vớ va vớ vẩn!”

Hôm qua nàng tỏ thái độ với hắn như vậy, nàng không tin khi ông nội hắn mời nàng tới làm khách nhà họ Cố hắn lại không giúp nàng từ chối. Hắn ra ngoài tuyệt đối không phải để đi mời nàng.

Cố Khinh Diễn nhướn mày đáp: “Nàng không tin là ta đang đi tới phủ nhà họ An sao?” Dứt lời, hắn chỉ tay: “Nàng nhìn đi, những lễ vật chất đầy trong xe của ta chính là để đi bái phỏng nhà họ An đó.”

An Hoa Cẩm nhìn theo ánh mắt của Cố Khinh Diễn, chỉ thấy sau xe ngựa của hắn còn có một chiếc xe ngựa nhỏ nữa. Bên trong xe đúng là được chất đầy ắp đồ. Nàng nhíu mày, nhìn hắn đầy ngờ vực: “Huynh tặng lễ cho ta?”

“Là ghé thăm.” Cố Khinh Diễn thở dài, “Xem ra nàng không hề tin ta một chút nào.”

An Hoa Cẩm hừ lạnh một tiếng, cảm thấy việc đứng trước cửa nhà họ Cố để tính sổ với hắn cũng không tốt – chưa biết chừng lát nữa sẽ dẫn dụ hết người trong nhà ra đây. Nàng không muốn bước chân vào trong nhà họ Cố chút nào.

Nàng cúi người xuống, nhẹ giọng nói với Cố Khinh Diễn: “Nếu huynh muốn cho ta tin tưởng thì mau lập tức thả cương ngựa ra, coi như không nhìn thấy ta, để cho ta đi đi.”

Cố Khinh Diễn nắm chặt cương ngựa không hề nới lỏng, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Tiểu cô nương có làn da trắng muốt nõn nà. Dù sinh hoạt trong quân doanh một thời gian dài nhưng da nàng vẫn trắng không tì vết chứ không đen một chút nào, so với hôm qua thì thiếu đi chút ửng hồng vì rượu.

Ánh mắt hắn khẽ lay động, giọng nói cũng lắng xuống: “Ta đã gặp được nàng rồi thì không thể nào coi như không nhìn thấy được.”

An Hoa Cẩm nghiến răng nói: “Cố Khinh Diễn! Nếu hôm nay huynh không thả ta ra, thì nợ nần giữa ta với huynh sẽ tăng thêm hai món!”

Cố Khinh Diễn cụp mắt xuống: “Nàng nói xem, dù sao khúc mắc giữa hai ta cũng đã trở thành nút chết không thể tháo gỡ rồi, thêm một hay hai món nợ nữa có hề hấn gì không?”

An Hoa Cẩm cười giận: “Cố Khinh Diễn, sao huynh có thể vô lại như vậy?”

Nhất là còn vô lại hơn cả nàng!

Cố Khinh Diễn ngước nhìn nàng: “Nàng có vào nhà họ Cố không?”

“Không vào!” An Hoa Cẩm không cười nữa: “Bất kể là ai ra mời ta cũng không vào, kể cả ông nội của huynh cũng vô dụng mà thôi.”

Cố Khinh Diễn khẽ ồ lên một tiếng, nghĩ rồi lại nói: “Hôm nay quả thật không quá thích hợp. Vậy nàng mau xuống ngựa đi, lên ngồi xe với ta, cùng trở về An phủ?”

An Hoa Cẩm định phản đối thì Cố Khinh Diễn lại nhìn nàng nói: “Hôm nay nàng không phải là đi ngang qua đúng không? Thực tế là nàng muốn tới nhà họ Cố tìm ta tính sổ đúng không? Chẳng qua là cảm thấy không muốn bị người khác coi là trò cười nên đi đến cửa lại không vào? Vậy đi, nàng lên xe ngựa, rồi muốn tính sổ gì chúng ta từ từ tính, được không?”

An Hoa Cẩm cân nhắc trong phút chốc. Quả thật là nàng muốn tìm hắn tính sổ. Nàng quan sát xe ngựa của hắn, rèm che kín đáo, thân xe vừa to vừa rộng, màu đen không gây chú ý. Nếu dỡ bỏ tấm biển có chữ “Cố” kia đi thì không ai biết được đây là xe ngựa của danh môn thế gia nhà họ Cố, càng không thể là xe mà Cố thất công tử dương danh thiên hạ dùng để xuất hành.

Nàng thu hồi ánh mắt, gật đầu đầy miễn cưỡng, xuống ngựa rồi nhanh chóng lên xe của hắn.

Cố Khinh Diễn khẽ nheo mắt cười, buộc cương con ngựa của nàng vào trước xe ngựa rồi khoan thai lên xe.

Bên trong xe ngựa quả thật rất rộng rãi và ngăn nắp. So với vẻ ngoài đơn giản mà không có gì nổi bật thì bên trong đúng là một trời một vực. Có tủ đựng bộ trà cụ thượng đẳng, bày biện đầy đủ những thứ mà cầm kỳ thư họa cần dùng, lại được bọc đệm bằng lông chồn, vô cùng thoải mái.

Hôm nay giày của An Hoa Cẩm cũng không dính bẩn, nhưng nàng vẫn không nỡ đặt chân lên chiếc xe ngựa sạch sẽ và sang trọng như vậy. Nàng gác chân lên miếng thảm để giày, nghiêng người dựa vào thành xe, chỉ chiếm một chút ít không gian ở trước xe.

Cố Khinh Diễn lên xe xong thì liếc nhìn nàng, “Trong xe còn rộng lắm, có thể chứa được bốn năm người. Nàng ngồi dịch vào trong một chút đi cho thoải mái.”

“Thôi, ta sợ làm bẩn xe ngựa của huynh.” An Hoa Cẩm cảm thấy khoảng cách giữa nàng và Cố Khinh Diễn vừa là gia thế lại không phải là gia thế.

Tuy nhà họ An không sánh được với truyền thống mấy trăm năm của nhà họ Cố, nhưng từ đời Thái tổ xây dựng triều đại tới nay cũng đã được hưởng vinh hoa một trăm năm mươi năm có lẻ. Nhà họ Cố trải qua ba triều đại, nhà họ An chỉ trải qua một triều đại. Kỳ thực tuy nàng không hề khách khí mà đường đường chính chính trả treo Thiện thân vương, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ rằng Thiện thân vương mắng cũng không sai. Xuất thân của nhà họ An chính là thổ phỉ. Cho dù nhà họ An đã trải qua một trăm năm mươi năm, trở thành gia tộc nắm giữ binh quyền quan trọng bậc nhất, tên tuổi có thể sánh ngang với nhà họ Cố, nhưng cả nhà nàng đều tòng quân, thường xuyên thao luyện binh mã, không chú trọng thư thi lễ nghĩa, vẫn không thay đổi được khí chất thổ phỉ đã ngấm vào máu.

Nhà họ Cố là gia tộc có truyền thống thi thư lễ giáo uyên thâm. Đại học khắp thiên hạ, nhà họ Cố luôn đứng đầu. Mỗi một đời đều xuất hiện vài vị đại nho, môn sinh trải khắp thiên hạ.

Còn về phần nhà họ An, trừ bỏ một trăm năm mươi năm vinh quang tướng môn, ngược dòng về những đời trước cùng lắm cũng chỉ được tính là truyền thống mấy đời làm thổ phỉ tướng cướp, không phải loại thổ phỉ chuyên làm điều ác như phóng hỏa giết người cướp của mà thôi.

Tóm lại là không thể so sánh được với nhà họ Cố.

Một người con được nền móng thế gia mấy trăm năm nuôi dưỡng mà ra, đã hình thành từ trong xương cốt ngay khi mới chào đời, không chỉ nhà họ An mà những gia tộc khác cũng không thể nào so bì được. Mỗi một lời nói, hành động hay cách ăn mặc sinh hoạt đều vô cùng tinh tế.

Nhất là Cố Khinh Diễn – hậu duệ xuất chúng nhất của nhà họ Cố, lại càng phát huy một cách triệt để nhất phẩm chất của nhà họ Cố.

An Hoa Cẩm sinh ra và lớn lên ở Nam Dương. Từ ba tuổi trở đi nàng đã hiếm khi sống ở trong phủ Nam Dương vương mà thường niên ở trong quân doanh. Tuy nàng không tự cho là bản thân mình không xứng với Cố Khinh Diễn, nhưng vẫn nhận thấy giữa nàng với hắn là cách biệt một trời một vực.

Chẳng hạn nàng chỉ cần một bãi cỏ thôi là có thể ngủ say như chết, mà Cố Khinh Diễn, chỉ e là cần phải nằm trong giường son màn gấm, xông an thần hương mới có thể đi vào giấc ngủ.

Nếu không tồn tại khúc mắc ba năm trước thì có lẽ ngày hôm qua, giữa hoa đào gió xuân, khi vừa nhìn thấy Cố Khinh Diễn nàng cũng sẽ mỉm cười vui vẻ mà đón nhận hôn ước này, sẽ không hề do dự mà đâm đầu vào nhà họ Cố, không cần biết sau này tốt xấu ra sao. Nhưng bây giờ nàng căn bản không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, nàng với hắn không có khả năng.

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

-4