Kim Phượng Hoa Đình – Chương 8


Chương 8: Nghiệt duyên

Giọng điệu và biểu cảm của Sở Thần quá mong chờ, suýt nữa khiến cho An Hoa Cẩm ném y xuống dưới ngựa.

Nàng cắn răng: “Có tin ta hất huynh ngã chết không?”

Sở Thần lập tức vươn bàn tay to ôm lấy eo nàng, cọ cọ đầu vào tấm lưng mảnh khảnh của nàng, làm nũng nói: “Đừng mà, vết thương cũ ba năm trước của ta còn chưa khỏi hẳn đâu…”

Y vừa dứt lời, An Hoa Cẩm đã nhấc chân lên đạp ra sau, dây cương ngựa trong tay cũng đồng thời quất vào cánh tay y, Sở Thần “a” lên một tiếng, ngã xuống lưng ngựa.

Võ công của y rất tốt, vốn dĩ phải ngã nhào xuống đất, song y bất ngờ bật người, đứng vững vàng trên mặt đất.

“Được đấy, ba năm này võ công cũng tiến bộ quá nhỉ?” An Hoa Cẩm ghìm cương ngựa, đánh ngựa đi vòng quanh y.

Sở Thần đỡ phát quan, nhìn An Hoa Cẩm với ánh mắt lên án: “Nàng thực sự muốn ta ngã chết ư? Nàng đã quên chúng ta từng có giao tình tính mạng hả?”

“Là giao tình muốn chết thì có, huynh đừng đùa.” An Hoa Cẩm lạnh lùng nhìn y: “Ai bảo huynh ôm ta? Tại sao không hất ngã chết huynh được?”

Sở Thần mở to mắt: “Ôm một cái thôi mà cũng không được hả? Nàng đã gả vào nhà họ Cố đâu mà đã bắt đầu tuân thủ quy củ của con dâu nhà họ Cố rồi?”

An Hoa Cẩm phiền não: “Đừng nhắc tới nhà họ Cố với ta nữa. Ta đây không tuân theo quy củ nhà họ Cố thì cũng không muốn để huynh ôm.”

“Ta tuấn tú lắm mà, nàng không nhìn thấy sao?” Sở Thần bước lên mấy bước, đứng trước mặt An Hoa Cẩm: “Nàng nhìn kỹ mà xem, nàng đang hiểu lầm gì về gương mặt của ta đúng không? Ta cũng đâu thua kém Cố Khinh Diễn là bao nhỉ? Chẳng phải nàng thích mỹ nhân lắm ư? Ta ôm một cái thì nàng cũng đâu có thiệt.”

An Hoa Cẩm dùng roi quất y: “Nhìn thấy gương mặt của huynh, ta lại nhớ đến chuyện suýt nữa bị huynh hại chết. Huynh nói xem ta có thiệt hay không?”

Sở Thần bừng tỉnh: “Hóa ra nàng ám ảnh về ta hả.”

An Hoa Cẩm không ý kiến gì.

Sở Thần gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ một lát, đưa ra chủ ý: “Đi thôi, chúng ta đến ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại uống rượu, uống cả bóng ma tâm lý trong lòng nàng cùng với rượu luôn.”

“Quy tắc quái gì vậy?”

“Không cần biết quy tắc gì, có tác dụng là được, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”

An Hoa Cẩm thành công bị thuyết phục: “Được, vậy huynh lên ngựa, không được ôm ta nữa, bằng không ta sẽ không khách sáo đâu đấy nhé.”

“Được!” Sở Thần lại trèo lên ngựa. Lần này y ngồi ngay ngắn phía sau, chỉ chạm vào vạt áo An Hoa Cẩm, muốn ngoan thế nào có thế đấy.

An Hoa Cẩm hài lòng, hai chân kẹp ngựa, thúc ngựa chở hai người đến ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại.

Mối nghiệt duyên của An Hoa Cẩm và ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại bắt đầu từ ba năm trước.

Khi ấy, An Hoa Cẩm mười ba tuổi, vào dịp mừng sinh nhật bốn mươi tuổi của Hoàng thượng, nàng đại diện phủ Nam Dương vương vào cung chúc mừng bệ hạ. Từ nhỏ nàng đã sống tại quân đội Nam Dương, từ lâu đã nghe nói kinh thành phồn hoa, mỗi khi binh lính trong quân doanh nhàn rỗi tụ tập nói chuyện cùng nhau đều nói rằng nếu như kinh thành chiếm bảy phần phồn hoa trong thiên hạ, vậy thì ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại cũng phải chiếm sáu phần trong bảy phần ấy, một phần còn lại tất nhiên thuộc về hoàng cung chí cao vô thượng, đó là nơi phồn hoa nhất của thiên hạ này.           

Nhóm binh sĩ đều bắt đầu cười đùa nói chuyện người lớn, mười câu thì đến chín câu không thoát khỏi chủ đề mỹ nhân ở ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại. Nghe nói cả nam lẫn nữ đều lớn lên trong son phấn, khuynh quốc khuynh thành, gặp qua là mất hồn, thân mật xong thì quên mất bản thân là ai.

Khi ấy An Hoa Cẩm vẫn còn nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, khoa trương như vậy sao? Có cơ hội, nàng sẽ phải đi mở mang tầm hiểu biết mới được.

Cho nên ba năm trước, khi lão Nam Dương vương cảm thấy đã đến lúc nàng nên đi trải nghiệm mở mang hiểu biết, bèn để nàng một mình vào kinh thành mừng sinh nhật bệ hạ, nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, thoải mái đồng ý ngay.

Trước lúc khởi hành, lão Nam Dương vương tận tâm chỉ bảo: “Cháu vẫn còn nhỏ, chỉ vào cung chúc mừng là được, không cần thiết phải đến thăm nhà họ Cố làm gì. Nếu gặp được người nhà họ Cố, phải hòa khí.”

Nàng nghe lời gật đầu, có chốn chơi vui thì nàng còn đến nhà họ Cố làm gì! Họ Cố là nhà gia giáo, một đống quy củ, nàng không thích đến đó đâu, ông nội nghĩ nhiều rồi.

Còn việc hòa khí, chỉ cần không chọc đến nàng thì không có vấn đề gì.

Cho nên sau khi nàng vào kinh thành chúc mừng bệ hạ xong, bèn vội vàng đến ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại.

Ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại quả nhiên như những gì binh sĩ đã nói, quả là phồn hoa trong phồn hoa. Nhưng mỹ nhân ấy à, còn không đẹp bằng nàng, thực sự trăm nghe không bằng một thấy.

Nàng buồn chán uống hết hai vò rượu Yên Chi, thưởng thức ca vũ, xong cũng chẳng thấy có gì hay ho, còn không lên tinh thần bằng những câu chuyện cười người lớn mà binh sĩ trong quân doanh kể. Nhưng đã bỏ tiền ra rồi, nàng không muốn lãng phí, vì thế nàng bèn đi dạo khắp ngõ Hồng Phấn.

Thật trùng hợp, nàng nhìn thấy một người đẹp!

Như trăng trong nước như mây trên trời, như ngọc lạc thiên hà như tuyết trên đỉnh núi.

Đẹp!

Thiên hạ này làm sao lại có thiếu niên đẹp như vậy chứ!

Đẹp như nàng vậy!

Ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại quả nhiên danh bất hư truyền!

Nàng tức thì lên tinh thần, vừa định bước lên chào hỏi, nàng đã nghĩ xong luôn cả câu mở đầu rồi, thiếu niên kia chợt bước vào trong một cánh cửa, nàng vội vàng theo sau. Bên trong chẳng khác nào mê cung, rẽ trái rẽ phải, tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy người, nàng nhụt chí dựa vào tường, nhìn những chiếc bóng lay động xung quanh, đâu đâu cũng giống nhau, nàng không cam lòng.

Cái nơi chết tiệt gì thế này!

Trong lúc nàng đang rầu rĩ, một thanh nhuyễn kiếm đâm xuyên qua tường, gác lên cổ nàng. Nàng giật thót, muốn né tránh nhưng đã muộn.

“Cô là ai?” Một cánh cửa chậm rãi mở ra sau tường, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.

An Hoa Cẩm quay đầu sang, nhìn thấy thiếu niên nàng đang tìm kiếm chậm rãi bước ra từ sau cánh cửa, mi thanh mục tú, vóc dáng cao ráo, khoanh tay đứng lại trước mặt nàng, còn người dùng kiếm kề cổ nàng lại là một người khác.

An Hoa Cẩm mở to mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên kia: “Huynh nói với ta tên của huynh trước, ta mới nói với huynh ta là ai.”

Nàng không có tự giác mình đang rơi vào nguy hiểm, chỉ cảm thấy một thiếu niên đẹp như vậy, nhất định rất dễ nói chuyện.

Thiếu niên nghịch chiếc nhẫn ban chỉ ngọc, thờ ơ nhìn nàng một lúc lâu: “Cô đã là con cá nằm trên thớt của ta, cô cảm thấy cô còn đường cò kè mặc cả sao?”

An Hoa Cẩm nghẹn họng, nghiêm túc kiểm điểm lại một hồi: “Vậy ta nói với huynh tên của ta trước, huynh thả ta ra nhé?”

“Tùy tình huống, xem cô có đáng giá được ta thả đi không.”

An Hoa Cẩm hít sâu một hơi, người ta là dao thớt, còn mình là cá, nàng chỉ đành tùy cơ ứng biến báo ra tên mình: “An Hoa Cẩm!”

Ngón tay nghịch chiếc nhẫn ban chỉ của thiếu niên chợt sững lại, nhìn chằm chằm vào nàng.

An Hoa Cẩm cũng nhìn hắn, nghi ngờ: “Biểu cảm của huynh là sao vậy? Biết ta à?”

Không thể nào, nàng đâu có quen hắn!

“Không quen!” Thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt nói ra mấy từ: “Thấy cô đáng chết!”

Trái tim An Hoa Cẩm đập thình thịch mấy nhịp, cảm thấy tình huống bất ổn, nàng vội giải thích: “À, ờ, lúc ta đi dạo bên ngoài, thấy huynh đẹp quá nên mới đi theo, ta không cố ý xông vào đây đâu…”

Nàng còn chưa dứt lời, xa xa đã có âm thanh gấp gáp nói: “Công tử, Sở Thần đã phát hiện ra nơi này và đang tới rồi!”

Thiếu niên cau mày, lạnh lùng dặn dò: “Cho người cản y lại một lát.”

Âm thanh kia vâng lời.

Một lát sau, cách đó không xa truyền tới tiếng ẩu đả.

Thiếu niên đứng yên tại chỗ lại nhìn An Hoa Cẩm, nhìn mãi khiến An Hoa Cẩm thấp thỏm: “Huynh sẽ không muốn giết ta thật đấy chứ? Ta đẹp thế này, huynh cũng đẹp thế này, người ta nói mỹ nhân có tâm địa thiện lương…”

“Câm miệng!” Thiếu niên gằn một tiếng.

An Hoa Cẩm ngậm miệng.

Dường như cuối cùng thiếu niên cũng đưa ra quyết định: “Đút cho cô ta một viên Bách Sát Tán, ở lại đây cản Sở Thần, tất cả mọi người rút!”

Dứt lời, hắn ngưng mi nhìn An Hoa Cẩm: “Hôm nay cô có thể thoát khỏi đây được hay không thì phải xem mệnh cô lớn đến đâu.” Dứt lời, hắn dứt khoát xoay người rời khỏi.

Bóng lưng thanh nhã, khí chất ngời ngời.

An Hoa Cẩm thầm nghĩ Bách Sát Tán là thứ gì, người cầm kiếm gác trên cổ nàng bóp miệng nàng nhét vào một viên thuốc.

Sau khi nuốt viên thuốc xuống, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rốt cuộc Bách Sát Tán là thứ gì? Thứ đó khiến công lực của người ăn tăng lên gấp mười lần, lấy một địch mười, cho dù giết người, đánh người đều phát huy gấp mười lần bình thường! Cũng khiến cho người ăn nó mệt chết sau khi phát huy chút sức lực cuối cùng.

Cứ thế Sở Thần bị nàng đánh nằm liệt giường ba tháng không dậy nổi. Nàng cũng không được tốt hơn, gắng gượng chút sức lực cuối cùng gửi thư cầu cứu, kinh động đến cơ cấu ngầm của phủ Nam Dương vương tại kinh thành. Sau khi được cứu về Nam Dương, nàng cũng nằm trên giường ba tháng.

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

-1