Kim Phượng Hoa Đình

Chương 15: Ác mộng.

An Hoa Cẩm mau chóng rửa mặt chải tóc gọn gàng, lần này bước ra khỏi phòng, đã thấy Tôn bá dẫn người bưng thức ăn lên, Trần thái y của Thái y viện đang nói chuyện với Sở Nghiên, Trần thái y nói dăm ba câu, Sở Nghiên mới gật đầu đáp lại một câu.

Thấy An Hoa Cẩm đi ra, Sở Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nói gì.

An Hoa Cẩm trợn mắt với hắn, sau đó cười tủm tỉm chào hỏi Trần thái y: “Chào Trần thái y.”

Trần thái y vội vàng đứng dậy chào: “Chào tiểu quận chúa.”

An Hoa Cẩm xua tay, “Nếu trần Thái y không có việc gì gấp, để ta ăn cơm trước rồi bắt mạch sau được không?”

“Tiểu Quận chúa cứ tự nhiên, hạ quan không vội.” Trần thái y liên tục gật đầu.

An Hoa Cẩm ngồi xuống, cầm đũa lên, ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Sở Nghiên nhìn nàng, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, đợi nàng ăn xong đặt đũa xuống, mới nói với nàng: “Từ ngày mai muội hãy tới phủ ta ở.”

An Hoa Cẩm vừa mới bưng tách trà lên uống một ngụm, nghe vậy suýt phun ra. Nàng nhìn Sở Nghiên, con ngươi trợn to: “Thất biểu ca, đầu óc huynh có vấn đề gì không thế?”

Sở Nghiên giận tái mặt: “Mấy năm nay ông ngoại để muội sống tự do quá rồi, chính vì thế mới khiến muội không biết chút gì về lễ độ của tiểu thư khuê các, không hề có dáng vẻ của một nữ nhi bình thường. Muội hãy tới phủ của ta, ta sẽ mời vài ma ma giáo dưỡng tới dạy bảo đàng hoàng cho muội. Nếu không với bộ dạng này của muội, làm sao có thể gả vào nhà họ Cố?”

An Hoa Cẩm thở phào nhẹ nhõm, người này vẫn ghét bỏ đức hạnh của nàng y ngày xưa, điều đó cho thấy đây đúng thật là Sở Nghiên. Nàng quyết đoán từ chối: “Ta không đi.”

Sở Nghiên nheo mắt lại: “Ta sẽ xin phụ hoàng hạ thánh chỉ cho muội, muội không dám chống lại thánh chỉ đâu nhỉ?”

An Hoa Cẩm nghẹn họng.

Nàng nhìn Sở Nghiên, người này vẫn không thay đổi gì, thất biểu ca vẫn là thất biểu ca. Nàng phát hiện bản thân vẫn thích vị thất biểu ca không để ý tới nàng của ba năm trước hơn.

Nàng im lặng một lúc, làm như không nghe thấy gì mà chuyển hướng sang Trần thái y, duỗi cánh tay ra: “Làm phiền Trần thái y rồi.”

Trần thái y vội vàng buộc sợi chỉ đỏ vào cổ tay An Hoa Cẩm, còn bản thân thì nắm một đầu sợi chỉ đỏ để bắt mạch cho nàng.

Một lát sau, Trần thái y nói, “Có vẻ như tiểu quận chúa ngủ không được ngon giấc, thường xuyên gặp ác mộng, triệu chứng này dường như đã kéo dài được hai, ba năm rồi. Từ mạch tượng cho thấy, bấy lâu nay cô chưa từng dùng thuốc điều trị. Thường xuyên gặp ác mộng không phải là chuyện nhỏ, không thể xem nhẹ, nếu không chữa trị, để lâu sẽ tích tụ thành bệnh, e là sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ.”

An Hoa Cẩm ngẩng đầu lên: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Trần thái y gật đầu: “Tuy tiểu quận chúa vẫn còn trẻ, nhưng không thể coi nhẹ chuyện này. Nếu không một khi tích tụ thành bệnh, thân thể sẽ suy nhược, muốn cứu cũng đã muộn.”

An Hoa Cẩm “ừm” một tiếng: “Vậy giờ phải làm sao? Ta đúng là thường xuyên mơ thấy ác mộng.”

Năm ngày ba bữa lại gặp ác mộng, cũng là do ba năm trước, Cố Khinh Diễn đút cho nàng ăn Bách Sát Tán, nên từ đó nàng mới thường xuyên mơ này nọ, không phải là mơ thấy bị hắn cầm kiếm kề sát cổ nàng thì cũng là mơ thấy mình đang đánh nhau với Sở Thần, dần dà, cũng đã trở thành cơn ác mộng của nàng.

Nói ra thì lá gan của nàng cũng không nhỏ, nhưng không biết tại sao cứ gặp ác mộng suốt tới tận bây giờ, không thoát ra được.

Sở Nghiên ở bên cạnh quan sát, nhíu mày: “Trần thái y, ông cứ việc kê đơn, đừng tiếc thuốc tốt, dù đó có là thuốc của Ngự Dược phòng trong cung, chỉ cần có thể trị khỏi chứng gặp ác mộng của muội ấy, ông cứ việc kê đơn bốc thuốc.”

Trần thái y gật đầu, vuốt râu nói, “Bẩm thất điện hạ, thật ra hạ quan có thể kê đơn bốc thuốc đúng bệnh cho tiểu quận chúa, nhưng muốn chữa khỏi hoàn toàn chứng gặp ác mộng thì phải trị từ gốc. Thông thường, chứng gặp ác mộng, tất phải có nguyên nhân.”

Sở Nghiên nhìn về phía An Hoa Cẩm: “Sao muội lại thường xuyên mơ thấy ác mộng?”

An Hoa Cẩm tất nhiên sẽ không nói thật, nàng lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Sở Nghiên nhíu chặt lông mày: “Cảnh trong mơ là cảnh gì?”

An Hoa Cẩm lười biếng nói: “Cảnh trong mơ rất lộn xộn, ta không nhớ nổi.”

Sở Nghiên giận tái mặt: “Mau trả lời thành thật, không được lừa gạt cho qua chuyện.”

An Hoa Cẩm không nói nên lời.

Thất biểu ca thông minh quá đi!

Nàng nhìn Sở Nghiên, tỏ vẻ vô tội: “Thất biểu ca, huynh ngủ mơ thấy gì đều có thể nhớ rõ hết sao? Ta thật sự không nhớ gì cả, chỉ cảm thấy cảnh trong mơ rất sợ hãi, tỉnh dậy liền quên hết.”

Sở Nghiên nhìn chằm chằm nàng một lúc: “Muội không sợ trời không sợ đất, thì còn sợ cái gì?”

An Hoa Cẩm nhún vai, “Sợ ma, huynh tin không?”

Sở Nghiên chuyển sang nói với Trần thái y, “Ông cứ kê đơn thuốc trước đi!”

Trần thái y đáp vâng, lập tức nhấc bút viết một đơn thuốc cho An Hoa Cẩm, viết xong liền đưa cho Sở nghiên.

Sở Nghiên nhận đơn thuốc, đọc hết một lượt, nhưng không đưa cho An Hoa Cẩm mà cất luôn vào trong tay áo của mình, sau đó nói với nàng: “Bây giờ muội lập tức theo ta qua phủ của của ta.”

“Ta ở nhà cũ rất tốt.” An Hoa Cẩm ngồi bất động.

“Muội thật sự muốn ta vào cung xin phụ hoàng hạ chỉ sao?” Sở Nghiên bình tĩnh nhìn nàng: “Ba năm trước phụ hoàng đã cảm thấy muội nên học quy củ, nếu giờ ta đi xin thánh chỉ, phụ hoàng chắc chắn sẽ vui vẻ hạ chỉ. Mặc dù phụ hoàng dung túng cho nàng, nhưng miệng vàng lời ngọc, đến lúc đó muội vẫn phải nghe theo thôi, không bằng bây giờ cứ ngoan ngoãn đi theo ta đi.”

An Hoa Cẩm thấy hơi bực mình. Tuy nàng không sợ vị thất biểu ca này, nhưng hắn thật đúng là một kẻ mặt mày vô cảm, lạnh lùng vô tình, xin thánh chỉ xong, tiếp đó nhất định sẽ sai thị vệ trong phủ hắn bắt nàng tới phủ hoàng tử của hắn. Nàng đúng là không có cách nào làm khó hắn:

“Nhiều năm như vậy rồi, ông nội của ta chưa từng quản ta, cho dù huynh là thân biểu ca của ta, cũng quản quá mức rồi phải không? Bộ dạng của ta làm sao? Vả lại, cũng chưa chắc ta đã gả vào nhà họ Cố, huynh dạy ta học quy củ sớm quá rồi đấy.”

Sở Nghiên nheo mắt lại: “Hôn ước của muội và Cố Khinh Diễn đã được lập từ khi còn bé, sao lại bảo là chưa chắc đã gả vào nhà họ Cố?”

An Hoa Cẩm mếu máo: “Con cháu nhà họ An dựng vợ gả chồng trên tinh thần tự nguyện tự chủ, đến lượt ta, ông nội thừa dịp ta chưa hiểu sự đời đã đính hôn cho ta, thật không công bằng. Trước kia ta không biết, nhưng giờ đã biết rồi, chỉ cần ta không gật đầu, hôn sự này sẽ không thành.”

Sở Nghiên nhíu mày: “Hôm qua, ở Đào Hoa Viên của đại cô cô, muội đã gặp Cố Khinh Diễn, và hắn đã vẽ cho muội một bức Mỹ nhân đồ. Hai người hoà thuận ở cạnh nhau một canh giờ, vậy mà giờ muội lại nói với ta là muội không đồng ý mối hôn sự này?”

An Hoa Cẩm nghẹn lời, không hiểu gì cả: “Mỹ nhân đồ? Mỹ nhân đồ gì cơ?”

“Là bức Mỹ nhân đồ vẽ cảnh muội ngủ say trong Tuý Hoa Đình. Hành động hôm qua của Cố Khinh Diễn đã bị đại cô cô trông thấy, và trình lên phụ hoàng. Hiện tại bức Mỹ nhân đồ đó đang nằm trong tay phụ hoàng.”

An Hoa Cẩm mở to hai mắt, một lát sau, nàng nói với giọng nghi ngờ: “Huynh nói dối đúng không?”

Sở Nghiên hờ hững nói: “Là thật, hôm qua ta đã thấy bức tranh do Cố Khinh Diễn tự tay vẽ đặt trong thư phòng phía nam của phụ hoàng, phụ hoàng rất tán thưởng.”

An Hoa Cẩm chết lặng.

Nàng đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cố Khinh Diễn, rốt cuộc tên khốn khiếp này muốn làm gì? Giờ ta phải đi tìm hắn tính sổ.” Dứt lời, nàng chạy bay ra khỏi cửa phòng như một cơn gió.

Sở Nghiên vươn tay ra nhưng không kịp túm nàng lại, chỉ trong nháy mắt, nàng đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Sở Nghiên nhíu mày, căn dặn kẻ ở bên ngoài: “Trúc Ảnh, đuổi theo muội ấy, nếu muội ấy xông vào nhà họ Cố, phải ngăn muội ấy lại.”

“Vâng!”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *