Đại Yến có một nữ thần thám – Chương 8


Chương 8: Vân Nương

Viện phía Tây nhà họ Dịch.

Hà Vân Nương ngồi dưới đèn vừa khâu được một nửa tay áo, nha hoàn Cẩm Nhi đã vui vẻ chạy vào: “Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi!”

Hà Vân Nương vội vàng buông việc còn dở, đứng dậy bước ra ngoài.

Trước đó, chồng nàng vì phá án không thuận lợi mà bị phạt đánh gậy. Lúc về mẹ chồng bèn cho người chuyển đến thư phòng, sau đó lại lấy lý do cần tĩnh dưỡng nên không cho phép nàng qua đó làm phiền.

Vốn dĩ nàng phải qua đó chăm sóc, sao lại gọi là làm phiền? Chẳng qua Hà Vân Nương là dâu mới, không tiện ra mặt, cũng không dám chống đối mẹ chồng. Việc này cho dù nàng có nói với chồng thì chàng cũng sẽ bảo mình nên nghe theo, cho nên Hà Vân Nương chỉ có thể nén nỗi nóng lòng, tha thiết chờ đợi ở hậu viện.

Hôm nay, mẹ chồng đột nhiên sai người qua truyền lời, nói rằng chồng nàng phá được án rồi, mời đồng liêu ăn cơm ở ngoài, dặn nàng chuẩn bị sẵn canh giải rượu. Bấy giờ, trong lòng Hà Vân Nương mới yên tâm. Lúc này nghe thấy chồng đã trở về mới không kìm vội vàng chạy ra đón.

Nhà họ Dịch mới chuyển đến đây, chỉ thuê một tòa viện nhỏ hai gian. Hà Vân Nương vừa bước đến bên cạnh cổng bán nguyệt giữa tiền viện và hậu viện, Dịch Trường An đã đi vào, Hà Vân Nương vội vàng bước lên hành lễ: “Phu quân…”

Giữa vợ chồng Dịch Lương còn cần phải khách sáo như vậy sao? Dịch Trường An xấu hổ vươn tay đỡ Hà Vân Nương đứng dậy: “Vân Nương,” Tay còn lại đưa đến trước mặt nàng một gói đồ bọc bằng giấy dầu, “ta mua cho nàng chút bánh ngọt trên phố, vừa mới ra lò đây thôi.”

“Cảm ơn phu quân!” Hà Vân Nương vội vàng đưa tay nhận lấy, trong phút chốc vừa sợ vừa mừng.

Nàng là dâu mới, cũng không biết gả qua đây phải sống với chồng như thế nào, chỉ có thể dựa theo sự chỉ dẫn của mẫu thân và trên sách, nỗ lực tôn trọng lẫn nhau.

Dịch Lương dường như rất hài lòng với dáng vẻ này của nàng. Chẳng qua mẹ chồng Mộc thị mới thực sự là người thân của Dịch Lương, nhiều lúc hai người thương lượng chuyện này chuyện kia nhưng lại gạt nàng qua một bên, khiến Hà Vân Nương có cảm giác như mình là người ngoài vậy.

Thế nhưng hôm nay chồng nàng về lại đem cho nàng một gói đồ ngọt, trong lòng Hà Vân Nương chỉ cảm thấy dễ chịu vô cùng, nhận lấy đồ lại tiếp tục hỏi: “Chàng đã mang cho mẫu thân chưa, người nói phu quân ở bên ngoài tiếp khách, bây giờ có cần dùng chút canh giải rượu hay không? Mấy ngày nay phu quân chắc đã mệt rồi, Vân Nương…”

Hà Vân Nương chẳng qua cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, ở hiện đại cũng chỉ mới là một thiếu nữ, mà giờ đã là quả phụ… Dịch Trường An nhìn khuôn mặt đột nhiên vui vẻ của nàng sau khi nhận lấy túi bánh ngọt bèn trầm mặc một chút rồi dịu dàng nói:

“Ta bị thương nên không uống rượu. Bên mẫu thân ta cũng cho người đưa bánh ngọt qua rồi. Ngày mai công việc còn nhiều, chút nữa ta vẫn ngủ bên thư phòng.”

Không phải dùng đến canh giải rượu cũng tốt, nhưng chồng vẫn muốn đến thư phòng ngủ… Vân Nương không khỏi bất mãn “A” một tiếng, lại vội vàng đáp: “Vậy phu quân đến thư phòng nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày này đừng quá sức.”

Dịch Trường An gật gật đầu: “Ngày mai có một vị đại nhân qua đây làm khách, Vân Nương nàng nhớ ngày mai nói với mẫu thân một tiếng, chuẩn bị vài món ăn thường ngày là được, cũng không cần quá cầu kỳ. Trời lạnh rồi, đừng đứng ở nơi nhiều gió, cẩn thận bị cảm.”

Phu quân vậy mà không nói với mẹ chồng trước mà lại nói cho nàng, để ngày mai nàng nói với bà ấy? Lúc trước chưa từng có chuyện này! Lúc trước có việc gì phu quân đều nói với mẹ chồng, sau đó bà ấy mới sai người đến thông báo với nàng một tiếng. Hơn nữa, trước nay chưa từng tỉ mỉ quan tâm nàng như hôm nay…

Mắt Hà Vân Nương lại sáng lên, ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, thấy Dịch Trường An quay người phải đi, nàng vội vàng nắm chặt gói bánh trong tay đi theo vài bước: “Phu quân cũng nghỉ ngơi sớm chút, tiệc đãi khách ngày mai thiếp sẽ chuẩn bị ổn thỏa.”

Dịch Trường An không khỏi dừng lại nhìn Hà Vân Nương một cái, nhẹ giọng nói: “Vân Nương, sau này nàng cứ gọi ta là Trường An đi.”

“Trường An” là tên tự của phu quân, để thê tử gọi tên tự đại biểu cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật! Hà Vân Nương có chút xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Vâng, phu… Trường An.”

Đối với nàng mà nói, Hà Vân Nương là cô em gái mười tám tuổi, huống hồ nàng cũng không thích người cùng giới tính… Nhìn dáng vẻ Hà Vân Nương đỏ mặt, trong lòng Dịch Trường An thở dài một tiếng, có chút đau đầu, vỗ trán: “Trời không còn sớm nữa, bên ngoài gió lớn, nàng đừng tiễn nữa, mau về đi.” Nói xong bèn đi nhanh về phía thư phòng.

Lúc này Hà Vân Nương mới dừng bước, vẫn đứng đó nhìn hai người Mặc Trúc, Tu Trúc cầm đèn đi theo Dịch Trường An đã đi xa, đến lúc ánh đèn biến mất trong màn đêm mới quay người cười.

Cẩm Nhi trước đó vẫn luôn ở sau nàng tiến lên vài bước đỡ lấy nàng: “Thiếu phu nhân, hình như sau khi bị thương thái độ của thiếu gia đối với người tốt hơn nhiều đó! Nhất định là biết người mỗi ngày đều có lòng xuống bếp nấu canh bổ…”

“Cẩm Nhi không được nhiều lời!” Hà Vân Nương thầm trách Cẩm Nhi, “Nếu bị người khác nghe thấy sẽ lại thành đặt điều về chủ tử! Sau này không cho phép nói những lời thế này nữa.”

Cẩm Nhi là nha đầu theo nàng từ nhà họ Hà, hầu hạ nàng từ lúc nhỏ đến lớn. Nhưng Hà Vân Nương cũng hiểu rõ, bây giờ nàng đã không còn ở nhà họ Hà, mà là ở nhà chồng họ Dịch, đương nhiên phải cẩn thận chú ý quy tắc.

Dù gì thì nhà họ Dịch cũng là nhà quan, nhà họ Hà chỉ là phú hộ, nếu không phải khi đó nhà họ Hà có ơn cứu mạng với cha của Dịch Lương thì Dịch lão gia cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.

Khi ấy chỉ nói lấy con gái Hà thị làm vợ, rốt cuộc là ai cưới còn chưa quyết định. Cuối cùng, nhà họ Dịch bèn đẩy con thứ Dịch Lương ra.

Nhà họ Hà ở phủ Trừ Châu, nhưng cũng chỉ là huyện ở cạnh huyện Thái Bình, vậy nên lúc Dịch Lương nhậm chức cũng thuận đó cưới về. Đối với Hà Vân Nương mà nói, tuy mình với chồng ngủ cùng giường, nhưng cũng chẳng khác gì nửa người lạ.

Sau khi thành thân, Dịch Lương vẫn luôn lạnh nhạt với nàng, trái tim thiếu nữ của Hà Vân Nương tuy rằng có chút hụt hẫng, nhưng dù sao vẫn đau đáu hy vọng. Hôm nay lại nhận được sự quan tâm của chồng dành cho mình, Hà Vân Nương chỉ có vui vẻ, cũng yêu cầu nghiêm khắc hơn với nha đầu bên người.

Cẩm Nhi biết tiểu thư nhà mình lo lắng, nên vội đáp “Vâng” một tiếng, khi thấy Hà Vân Nương cầm chặt túi bánh trong tay mới khẽ hỏi: “Thiếu phu nhân, giờ người có muốn ăn chút bánh ngọt không?”

Thường thì sau khi Hà Vân Nương ăn xong bữa chiều sẽ không ăn vặt, ngoại trừ túi bánh ngọt này ra, đây còn là thứ mà chồng đặc biệt mua cho nàng… Hà Vân Nương sờ túi giấy, trong lòng giống như được rót đầy mật ngọt vậy.

“Ừm, bánh ngọt phải ăn lúc còn tươi mới ngon, lát nữa mở ra cất vào hộp, chúng ta ăn vài miếng xem sao. Nghe nói bánh ngọt trên phố huyện Thái Bình rất tuyệt, cũng không biết so với Vân Khánh Tường ở huyện Dương chỗ chúng ta thì thế nào…”

Hà Vân Nương lúc bình thường không nói nhiều, bây giờ đột nhiên lại đưa chuyện, đúng là có chút giấu đầu hở đuôi.

Cẩm Nhi che miệng cười rộ lên: “Cái này còn phải so sao? Nhất định là tiệm lớn ngon hơn Vân Khánh Tường rồi! Bánh ngọt ở tiệm lớn là do thiếu gia đặc biệt mua về cho thiếu phu nhân, cho dù bên trong có quên cho đường thì thiếu phu nhân ăn vẫn thấy ngọt ở trong tim.”

Hà Vân Nương trừng mắt nhìn Cẩm Nhi, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi phu quân bảo nàng gọi mình là “Trường An”, làm thế nào cũng không giấu được ý cười trên mặt.

Trường An, Trường An… hai chữ này đọc thật là thuận miệng, sao lại hay thế chứ? Hà Vân Nương vấn vương đọc thêm một lần, chỉ cảm thấy dường như có cọng lông vũ cọ nhẹ vào tim, nhẹ nhẹ mềm mềm.

No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

0