Chương 7: Khó đối phó
Sau khi Dịch Lương cầu xin Dịch Trường An thay thế mình, ngay tối đó Mộc thị đã đưa cho Dịch Trường An một cuốn sách nhỏ ghi chép đầy đủ tình hình nhà họ Dịch.
Lúc này Dịch Trường An rất tự nhiên đáp lời: “Nói ra thì xấu hổ, hạ quan chỉ là con thứ của chi thứ ba nhà họ Dịch, vài năm trước phụ thân đã không còn, trong nhà nhiều huynh đệ, mẹ cả kiên quyết mời tộc trưởng đến chủ trì phân nhà. Chẳng qua năm đó mẫu thân ta có chút mâu thuẫn với phía mẹ cả, sau khi phân nhà, mẹ cả lại ý kiến với những người trong tộc, vậy nên họ cũng không hay qua lại với nhà ta… Đây là chuyện nhà, vốn không nên nói ra ngoài, chỉ là Trần đại nhân có hỏi, hạ quan cũng không dám không đáp.”
Không dám không đáp… Trần Nhạc không khỏi nhíu mày, mắt phượng liếc Dịch Trường An, tiếp tục hỏi: “Trần mỗ vốn không đặt nặng kinh sử, lại vô cùng yêu thích đọc mấy thứ thú vị, thế nhưng chưa từng nghe đến chuyện mối ăn bạc. Không biết Dịch đại nhân đọc được ở quyển sách nào, có thể cho ta mượn xem qua được không?”
Chả nhẽ ta lại nói với ngài đó là cuốn “Bách khoa toàn thư phá án” do giáo sư X biên soạn ở một chiều không gian khác à? Dịch Trường An nhíu chặt mày nghĩ, vừa hậm hực vừa thấp thỏm đứng dậy: “Vẫn mong Trần đại nhân thứ tội, khi đó đọc sách phần nhiều do ham vui, nhiều thứ đều chỉ là lướt qua mà thôi, bây giờ quả thực không nhớ ra là quyển nào.”
Nét mặt của Dịch Trường An vô cùng tự nhiên, lúc nhớ lại ánh mắt cũng rất tự nhiên nhìn sang bên trái, không giống nói dối chút nào. Tuy trong lòng Trần Nhạc vẫn không tin, nhưng cũng biết hỏi nữa cũng chẳng có kết quả, bèn nhẹ nhàng phất tay nhận lễ của Dịch Trường An: “Ta và ngươi chẳng qua chỉ là nói chuyện phiếm, lấy đâu ra chuyện thứ tội này nọ. Dịch đại nhân cứ ngồi xuống mà nói.”
Lúc này Dịch Trường An mới lại ngồi xuống, đúng lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, Dịch Trường An nhân đó mời Trần Nhạc dùng cơm, chuyển chủ đề: “Nếu Trần đại nhân thích đọc mấy quyển sách thú vị như vậy, thiết nghĩ là người đi nhiều biết nhiều, không biết từng thấy cảnh đẹp cảnh lạ nào làm người nhớ mãi không quên hay chưa?”
Dịch Trường An sợ nếu chủ đề nói chuyện cứ xoay quanh nàng thì nói nhiều sẽ lộ sơ hở. Nhưng nói chuyện của Trần Nhạc thì cũng sợ lỡ lời nói linh tinh, lần này hắn đến huyện Thái Bình có việc công, chẳng may hỏi han quá lời lại khiến hắn nghĩ mình dò la tin tức thì không ổn.
Hai người cũng không thân thiết đến mức có thể nói chuyện sự đời, đàm đạo lý tưởng sống, nếu như chỉ nói mấy câu “Hôm nay thời tiết ha ha ha” thì thế nào bữa cơm này cũng nuốt không trôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì kiếm chuyện cảnh sắc nước non Đại Yến là an toàn nhất, hơn nữa vấn đề này có thể chém gió được, bản thân mình chỉ cần bộc lộ kinh ngạc mà than vài tiếng “A”, “Ô” cũng có thể gợi chuyện để Trần Nhạc tiếp tục nói. Thế là Dịch Trường An khéo léo chọn chủ đề này.
Thấy Dịch Trường An ranh ma tự nhiên chuyển chủ đề, Trần Nhạc hơi khựng lại, tuy lòng không bất mãn, nhưng cũng không thuận theo lời của Dịch Trường An mà lại kéo về chủ đề cũ: “Trần mỗ chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục thấy núi là núi, nhìn nước ra nước. Trong mắt Trần mỗ, cảnh có đẹp đến đâu cũng chỉ là cảnh mà thôi, đâu thú vị bằng chuyện vụ án. Dịch đại nhân nhậm chức Thôi quan huyện Thái Bình, trong tay nắm chuyện tra hỏi, hình pháp, lao ngục, không biết có vụ án nào thú vị có thể nói nghe xem.”
Quả nhiên là người có thể vào Cẩm y vệ có khác, Trần Nhạc nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, thế mà nói chuyện quả thực khó đối phó… Trong lòng Dịch Trường An trở nên cẩn thận hơn: “Huyện Thái Bình nhỏ như vậy, hạ quan cũng mới tới chưa lâu, khoảng thời gian này quả thực không có vụ án nào lớn…”
Án lớn duy nhất cũng chỉ có một, chính là vụ án ngân khố mất trộm. Trần Nhạc hiển nhiên sớm đã hiểu rõ, trên mặt lộ rõ vẻ “Ngươi biết ta biết”, thuận thế hỏi tiếp: “Nói ra thì, vụ án ngân khố mất trộm là án lớn trong huyện. Nói tới chuyện này, Trần mỗ có chút tò mò, lúc đó Dịch đại nhân còn chưa bắt đầu đào đã dám lập quân lệnh trạng với Lý Thái, rốt cuộc làm thế nào nắm chắc mọi việc vậy.”
Hóa ra lúc mình đào hố đẩy Lý Thái nhảy vào, Trần Nhạc này đã qua đó rồi? Lý Thái nhìn không thấu dáng vẻ bày trò của nàng, Trần Nhạc lại làm vẻ “ta sớm biết mấy trò của ngươi rồi, cẩn thận ta vạch trần đấy”.
Dịch Trường An hơi cứng họng, cũng không thể không cân nhắc nhặt nhạnh mấy câu có thể nói về chuyện khi đó ra:
“… Lúc đó hạ quan tra kĩ rương bạc, trong mùn gỗ bị mối làm hỏng phát hiện có chút phấn bạc, sau khi chuyển đống rương bạc đó đi lại phát hiện ở có một đường phấn bạc nối trực tiếp đến hang mối ở góc tường, nhớ lại mấy cuốn sách vớ vẩn ta từng đọc nên mới to gan cho người đào thử vận may.
Còn về việc Trần đại nhân nói cái gì mà nắm chắc mọi việc mới lập quân lệnh trạng, quả thực là quá khen rồi, chẳng qua Lý đại nhân quá mức hùng hổ, hạ quan nhất thời nhịn không được cục tức này, nên mới cả gan cược một ván mà thôi. Dù sao đến lúc tìm không ra bạc mất thì cũng là tội của hạ quan…”
Lúc đó Dịch Trường An cố ý chọc giận Lý Thái, lời nói ra cũng giăng đầy bẫy, có chỗ nào là to gan cược một ván đâu chứ. Rõ ràng là cố ý tìm cơ hội trở tay tát Lý Thái một cái, còn ép hắn rỉ chút máu đây mà. Trần Nhạc nở nụ cười như có như không, ngắt lời Dịch Trường An:
“Dịch đại nhân có thể phá được án này, hẳn là người thông minh, người thông minh như Dịch đại nhân đây sao có thể làm con cá trên thớt chứ?”
Trong lòng Dịch Trường An vang lên một hồi chuông cảnh báo, nhưng lại làm bộ như lấy làm hổ thẹn: “Trần đại nhân nói đùa rồi, hạ quan cũng chỉ biết hai ngón võ này, nào gọi là thông minh kia chứ.”
Thấy Diệp Trường An giả ngốc, Trần Nhạc chỉ cười, cũng không nói thêm gì, quay ra đánh giá đồ ăn của Trường Phong Lâu này.
Trước đó Dịch Trường An cũng đã ăn lưng bụng, còn Trần Nhạc có lẽ là do thói quen nghề nghiệp nên tốc độ ăn cũng rất nhanh, mới qua nửa khắc hai người đã buông đũa, uống miếng trà cho nhuận họng.
Trần Nhạc lấy khăn tay lau miệng, sau đó đứng dậy cáo từ: “Bữa cơm này đã làm phiền Dịch đại nhân rồi.”
“Đâu có đâu có, có thể cùng Trần đại nhân trò chuyện, hạ quan cầu mà không được.” Thấy Trần Nhạc sắp phải đi, Dịch Trường An thở ra một hơi, không tránh khỏi nói thêm vài câu khách sáo.
Chân Trần Nhạc chuẩn bị bước qua bậc thềm bất chợt thu lại, quay người nhìn Dịch Trường An: “Ồ, Trần mỗ cảm thấy ta cùng Dịch đại nhân cũng có chút ăn ý, hiếm thấy Dịch đại nhân nhiệt tình hiếu khách như vậy, ngày mai đợi Dịch đại nhân hết việc, Trần mỗ nhất định đến nhà thăm hỏi. Dịch đại nhân không cần nhọc lòng chuẩn bị, chỉ cần làm vài món thường ngày ở nhà là được. Cáo từ!”
Ngày mai đến nhà? Dịch Trường An đi theo sau tiễn, trong lòng khóc không thành tiếng, hận không thể nuốt lại câu khách khí vừa rồi, nhưng khi mở miệng lại vô cùng khách sáo: “Trần đại nhân có thể tới quả thực là vinh hạnh của kẻ này, ngày mai xong việc hạ quan sẽ ở nhà kính chờ Trần đại nhân, Trần đại nhân… đi cẩn thận.”
Không phải Cẩm y vệ đều nhìn người bằng nửa con mắt sao, não Trần Nhạc úng nước hay gì, rõ ràng là lần đầu tiên gặp nàng đã ăn một bữa rồi còn phải đến nhà ăn lần nữa, rốt cuộc “thân dân (khó đối phó)” thế này là vì điều gì?
Mắt thấy bóng dáng Trần Nhạc biến mất ở cửa vào quán rượu, Dịch Trường An bất lực gọi chưởng quầy một tiếng: “Ông chủ, tính tiền!”
Trần Nhạc vừa đi khỏi cửa lớn Trường Phong Lâu nghe thấy âm thanh đầy ai oán ở phía sau, khóe môi không khỏi khẽ nhếch lên, tâm tình chẳng hiểu sao vui vẻ thêm mấy phần: Dịch Lương này tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại ranh mãnh, còn tưởng là một kẻ thâm sâu khó lường, nhưng xem ra cũng chỉ là thiếu niên trải chút sự đời thôi, lúc không ai để ý cũng sẽ bộc lộ tính khí trẻ con…
Người như thế này, tuy rằng thông minh, lòng dạ lại không tính là phức tạp, xem ra nếu có thể thu về làm thuộc hạ… quả thực cũng không tồi.