Chương 6: Uống rượu hoa?
Từ khi Dịch Trường An đến nha môn, Mộc thị luôn lo lắng không yên.
Kể cả lúc con dâu Hà Vân Nương đến thỉnh an, bà cũng mất kiên nhẫn gật gù cho qua mấy quy tắc này nọ, sau đó tìm cách để Vân Nương trở về sớm.
Nhìn sắc trời ngày càng tối, Mộc thị không thể tập trung đọc kinh Phật trên tay được nữa, vừa định đứng dậy thì đã nghe thấy giọng nói hớn hở của Mặc Trúc từ ngoài sân: “Phu nhân, phu nhân! Vụ án đã được thiếu gia giải quyết ổn thỏa cả rồi, án được hủy rồi!”
Vụ án được giải quyết rồi sao? Án cũng được hủy thật ư? Đây mới chỉ là ngày đầu tiên Dịch Trường An đến nha môn… Mộc thị lập tức đứng lên: “Mặc Trúc, rốt cuộc chuyện là thế nào? Thiếu gia đâu?”
“Hôm nay thiếu gia đãi khách bên ngoài ạ. Ngài ấy đã mời các nha dịch và tạp dịch trong nha môn đi dùng bữa, nói là chiêu đãi mọi người cả ngày vất vả…”
Mộc thị nào còn giữ được bình tĩnh nghe Mặc Trúc lảm nhảm, bà cắt ngang lời hắn, hỏi: “Làm thế nào thiếu gia phá được án?”
Tuy ngạc nhiên bởi thái độ tò mò hơn là vui mừng khi nghe tin của phu nhân, nhưng Mặc Trúc vẫn phấn khởi bỏ qua cảm giác ngờ ngợ, vội vàng kể lại sự việc: “Phu nhân, thiếu gia thực sự rất lợi hại! Ngài ấy đã phát hiện ra số bạc không phải do có người lấy trộm, mà là tại đám mối ăn mòn mất!”
Hơn bốn nghìn tám trăm lạng bạc trong ngân khố không phải bị trộm mà bị mối ăn sao?! Mộc thị không dám tin, hỏi lại Mặc Trúc: “Ngươi nói cái gì? Bạc bị mối ăn sao?”
“Vâng, thưa phu nhân!” Mặc Trúc như vẫn còn đắm chìm trong cảm giác phấn khích ban nãy, “Bảo sao thiếu gia lại dám lập quân lệnh trạng với huyện lệnh đại nhân! Về sau, huyện lệnh đại nhân đành phải tuân theo quân lệnh, thưởng cho thiếu gia một trăm lạng bạc! Vậy nên thiếu gia mới mời mọi người ở nha môn đi Trường Phong Lâu…”
Mộc thị xua tay, cắt ngang lời của Mặc Trúc: “Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi đi báo cho thiếu phu nhân đi, dặn nàng buổi tối nhớ chuẩn bị ít canh giải rượu.”
Nhìn Mặc Trúc đi ra, bàn tay đang vịn trên ghế của Mộc thị đột nhiên buông lỏng ra, rồi lại nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt bà lóe lên một tia sáng kỳ lạ…
***
Trong Trường Phong Lâu, Dịch Trường An gọi ngay một bàn rượu ê hề các món ăn ngon, giá ba lạng bạc để chiêu đãi mọi người. Xong xuôi lại bảo chủ quán mang lên thêm vài vò rượu ngon, tiết trời thu se lạnh như thế này, uống một bát rượu làm ấm cơ thể thì thoải mái biết mấy.
Có người vừa định rót thêm chén rượu đến kính Dịch Trường An, nhưng lại thoáng nhìn thấy ở cửa có mấy người bước vào. Người này chợt khựng lại, theo bản năng bỏ chén rượu xuống bàn, đứng dậy cung kính hành lễ.
Dịch Trường An ngồi ở bàn phía sau, nhìn mấy mọi người bàn trước đều lần lượt đứng lên thì lúc này mới chú ý tới người vừa đến, sau khi nhận ra thì vội vàng tiến tới tiếp đón: “Trần đại nhân! Ngài cũng đến chỗ này ăn cơm sao? Hay là hạ quan…”
Trần Nhạc mặt không cảm xúc xua tay chặn lời Dịch Trường An, nghiêng đầu về phía quan Huyện thừa Dương Đồng Hưng phía sau. Dương Đồng Hưng lập tức tiến lên một bước, nghiêm mặt với đám người trong nha môn: “Huyện lệnh đại nhân ra lệnh cho các ngươi lập tức về nha môn, có chuyện quan trọng cần phải làm!”
Hết giờ làm việc rồi còn lệnh phải về nha môn… Cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Nhạc một lúc, dù trong lòng không muốn nhưng nàng cũng chỉ còn cách chấp thuận, quay đầu bảo mọi người nhanh chóng thu xếp trở về.
Mấy người nha dịch phải về nha môn thì sao đám tạp dịch ở lại còn nuốt trôi được nữa? Cả đám tiếc nuối nhìn đống đồ ăn ngon trước mắt, ban nãy mải uống rượu chỉ kịp ăn mấy miếng, tiệc rượu thì mới được nửa hiệp…
Dịch Trường An thấy thế vội gọi tiểu nhị tới căn dặn: “Giúp ta thu dọn, gói ghém mấy bàn thức ăn này lại cho họ mang về đi! À, cả mấy vò rượu nữa nhé!”
Nghe được mấy chữ “gói ghém mang về”, sắc mặt mọi người đã vui vẻ hơn rất nhiều, vội vàng cảm ơn Dịch Trường An, chào hỏi một lúc rồi rời đi.
Cái tên tiểu tử Dịch Lương này trước đây tính tình kiêu ngạo, sau một trận ốm nặng lại biết cách lấy lòng người khác cơ à? Dương Đồng Hưng liếc Dịch Trường An rồi chắp tay với nàng, nói: “Dịch đại nhân cứ tự nhiên.” Sau đó lại quay đầu nhìn Trần Nhạc.
Trần Nhạc hiểu ý, lệnh cho một tên đề kỵ (một chức quan trong Cẩm y vệ) theo Dương Đồng Hưng trở về, còn mình thì thản nhiên đi tới ngồi trước mặt Dịch Trường An: “Không phải Dịch đại nhân muốn mời khách sao? Không biết một kẻ không mời mà đến như ta có vinh hạnh được dùng bữa cùng ngươi không?”
Mọi người thì đi hết rồi, chẳng nhẽ mình với Trần Nhạc lại tự ngồi ăn thật à? Tuy nói thầm trong lòng là thế, nhưng nàng cũng không dám thái độ ra mặt, lập tức đáp: “Trần đại nhân là khách quý, được ngồi ăn với ngài là vinh hạnh của ta. Có điều chỗ này dở dang bừa bộn, hay là ta với ngài lên phòng trên lầu nhé?”
Trần Nhạc thoải mái đồng ý, xoay người cùng Dịch Trường An đi lên tầng hai, ra vẻ vô ý như đang nói chuyện phiếm: “Dịch đại nhân là người chủ trì tiệc rượu, sao ban nãy lại không uống rượu thế?”
Say rượu dễ làm loạn, từ trước đến nay Dịch Trường An đều khéo léo từ chối mấy lời mời rượu này nọ. Tuy có thể uống được mấy chén, nhưng không thể uống với vị Cẩm y vệ Bách hộ – Trần Nhạc này. Ai mà biết được đến lúc nàng say, cái mạng của nàng đã nằm trong tay của hắn rồi thì biết làm sao?
“Trần đại nhân không biết đó thôi, hạ quan… Bởi vì chuyện phá án không thuận lợi nên hai ngày trước mới bị huyện lệnh đại nhân trách phạt, trên người còn có vết thương nên không thể uống rượu.” Dịch Trường An vừa cẩn thận đối đáp từng câu từng chữ, vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của Trần Nhạc, không khỏi thầm mắng trong lòng: “Cái tên mặt liệt này!”
Như cảm nhận được điều gì đó, Trần Nhạc đột nhiên quay đầu nhìn Dịch Trường An khiến nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lại giả vờ bình tĩnh nịnh nọt: “Nếu Trần đại nhân cảm thấy tiệc ngon không thể thiếu rượu thì, hay là để hạ quan bảo chủ quán đưa mấy ca xướng đến hầu rượu đại nhân…”
Hầu hắn uống rượu hoa à? Trên mặt Trần Nhạc lộ ý cười như có như không: “Không cần đâu, bản quan còn có công vụ phải làm, nên phải giữ nguyên tắc. Chẳng may có người phát hiện chuyện này rồi bẩm lên quan trên, chỉ sợ khó tránh bị trách phạt nặng nề.”
Lúc này Dịch Trường An mới nhớ tới “Pháp luật Đại Yến” mà mình đã đọc mấy ngày nay. Luật Đại Yến quy định quan viên triều đình không được phép ra vào những nơi ăn chơi đàng điếm. Thế nhưng mấy chuyện thế này nếu không có ai kiểm tra thì được mấy kẻ chấp hành nghiêm túc đây?
Cơ mà nghe nói người điều tra mấy chuyện này là Cẩm y vệ… Ngài đang chửi mèo mắng chó đấy à? Dịch Trường An hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, lập tức thừa nhận: “Hạ quan lỡ lời.”
“Không sao.” Trần Nhạc nhẹ nhàng thốt ra hai chữ rồi lại im lặng. Ban nãy trong lòng còn có vài chuyện nghi ngờ, nhưng kể từ lúc Dịch Trường An nhắc đến uống rượu hoa thì mọi nghi ngờ cũng bay biến.
Rõ ràng Dịch Trường An mới là người chiêu đãi khách, nhưng khí thế của Trần Nhạc có chút như khách át phần chủ. Hắn thẳng thắn chọn một gian phòng riêng bên cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi mấy món ăn, đôi mắt phượng sáng ngời hướng về phía Dịch Trường An ngồi đối diện: “Dịch đại nhân là người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hạ quan là người nhà họ Dịch ở Hà Gian, Tuyên Châu.” Trên mặt Dịch Trường An hiện lên một tia bất an, rót một chén trà nóng đưa cho Trần Nhạc: “Năm nay tuổi mụ được hai mươi.”
Tên Dịch thôi quan của huyện Thái Bình này tuy thái độ có chút lo lắng, rụt rè, nhưng tay rót nước đưa trà lại cực kỳ vững vàng, có điều dè chừng mình chứ không hề sợ hãi, rõ ràng tên này chỉ đang cố ý tỏ ra mình yếu đuối,…
Trần Nhạc đưa tay nhận lấy trà nóng, vẻ mặt thoải mái đáp: “Tuyên Châu là một vùng đất tốt, nghe nói Dịch gia ở Hà Gian cũng là một gia tộc lớn, chắc là có không ít người trong tộc thành danh nhỉ? Dịch đại nhân cũng không ngoại lệ, mới hai mươi tuổi đã là Tiến sĩ hạng hai. Đúng là thiếu niên anh tài hiếm có, cớ sao lại chỉ chấp nhận làm một chức Thôi quan bé nhỏ ở huyện Thái Bình này?”