Chương 14: Thuật “truy tìm dấu vết”
Dịch Trường An nắm lấy cái dây to đứng dậy, lúc này Ngụy Đình mới phát hiện cái dây đó rất dài, cho dù Dịch Trường An đã đứng lên thì cũng không thấy điểm cuối của sợi dây đâu.
“Sợi dây này được sáp ong cố định lên xà nhà à?” Trong mắt Trần Nhạc lộ vẻ ngạc nhiên.
Dịch Trường An gật đầu: “Hung thủ giết Trí Năng đã đặt thi thể hắn dựa vào bếp, lợi dụng sợi dây này để kéo tay hắn lên gần gáy. Đồng thời, dùng mấy cây củi đốt bên dưới để chống đỡ, mượn cái này để tạo ra thăng bằng, bày thi thể của hắn thành dáng đứng bên bếp cắt đồ ăn.
Một đầu khác của sợi dây bị hung thủ dùng sáp ong để cố định bên dưới xà nhà, nước trong nồi sôi lên, hơi nước bốc lên cao, dính vào xà nhà, làm tan sáp ong, sợi dây theo đó rơi xuống. Tay phải của Trí Năng cũng rơi xuống, kéo theo cái đầu đã bị chặt đứt từ trước… Như vậy là thành cảnh Trí Tạng đã thấy lúc mới vào. Còn mấy cây củi này, củi lộn xộn bên bếp là chuyện vô cùng bình thường, bình thường đến mức căn bản không có ai nghi ngờ.”
Có lẽ hung thủ là người trong chùa Bình An, nên mới có thể canh chuẩn thời gian để bày ra một cảnh tượng quỷ dị như thể Trí Năng mang theo sức mạnh quỷ thần mà “tự sát”, sau đó đến lượt Trí Tạng phát hiện ra cảnh “tự sát” này, hung thủ đã chứng minh mình không có ở hiện trường một cách hoàn hảo.
Nàng và Mộc thị tới đây làm lễ, mới có dự định vào ngày hôm trước, nói không chừng hung thủ chính là một vị hòa thượng đang tụng kinh ở hậu điện.
Nếu không phải do Trần Nhạc đột nhiên dẫn người tới bao vây chùa Bình An, Dịch Trường An và Mộc thị chỉ là người ngoài, sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa lúc cần còn có thể trở thành nhân chứng chứng minh hung thủ không có ở hiện trường.
Còn cái chết của Trí Năng, rất có thể sẽ bị liệt vào hàng tà ma quấy phá, đọc thêm mấy quyển kinh là được che đậy ngay, mà có chuyện gì khác đi nữa thì hung thủ vẫn có đầy đủ thời gian chạy trốn.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, hung thủ không thể nào ngờ tới mũi của Trần Nhạc thính đến thế, chưa gì đã chạy đến chùa Bình An, còn không nói hai lời đã bao vây chùa, trông chừng đám tăng nhân kia, khiến hắn ta không có thời gian phản ứng.
Suy nghĩ của Dịch Trường An xoay chuyển, giải thích cho mấy người Trần Nhạc: “Thi thể của Trí Năng còn chưa cứng, cân nhắc đến việc Trí Năng đang tuổi trung niên, còn cả miếng cà bị oxy hóa… bị thái rồi biến thành màu đen, kết hợp với thời gian làm việc, nghỉ ngơi, dùng cơm của chư tăng trong chùa Bình An mà ta hỏi được từ Trí Tạng… Ta suy đoán, lúc Trí Năng bị hung thủ gọi ra ngoài cho đến khi bị giết, thời gian không quá một khắc. Vì vậy, có lẽ hiện trường đầu tiên của hung thủ ở gần đây!”
“Sao Dịch đại nhân biết Trí Năng bị gọi đi lúc đang thái cà?” Ngụy Đình còn đang nghĩ tới màn suy luận vừa rồi của Dịch Trường An, nghe nàng phân tích, hắn vô thức nói một câu: “Cũng có thể sau đó hung thủ mới thái quả cà này mà?”
“Nếu Ngụy quân gia tỉ mỉ chút, không màng đến nôn mửa thì sẽ phát hiện trên tay trái của Trí Năng vẫn còn dính chút vụn cà cực nhỏ, cái này bị dính vào lúc khớp xương tay trái đụng phải dao sau khi thái cà.” Dịch Trường An liếc nhìn mấy miếng cà được thái đều trên thớt, nhân tiện cố ý trêu đùa: “Kỹ năng của Trí Năng rất tốt, quả cà được thái rất đều, rất ngay ngắn.”
Rốt cuộc trong đầu Dịch Thôi quan này đang nghĩ gì? Tại sao lại nói đến kỹ thuật thái rau chứ? Nghĩ tới đống rau chỉnh tề được thái đều kia, đột nhiên Ngụy Đình cảm thấy cổ họng hơi khó chịu.
Trần Nhạc không để ý tới hắn, sai mấy người đi lục soát xung quanh, quả nhiên tìm được một ít đầu mối ở gần suối: một viên đá cuội bị mấy giọt máu bắn tung tóe lên, bùn đất ướt bên ngoài dòng suối còn có mấy dấu chân mơ hồi bị người ta cố ý dùng đá cuội lấp lên.
Dòng suối xưa nay thanh tĩnh, bây giờ đột nhiên có một đám người đi tới, mấy con sóc bị quấy rối lật đật bỏ lại quả hạch đang gặm trong tay xuống, nhanh chóng phóng lên cây, hơi tò mò nhìn sang phía này.
Thấy Dịch Trường An nhìn về phía mình, một con sóc nhát gan lắc cái đuôi xù lông, nhanh chóng chui vào hốc cây, không ló đầu ra nữa. Một con khác thì chạy nhanh theo cành cây, rồi tung người nhảy lên, biến mất trong cành lá của một cái cây khác.
Dịch Trường An không khỏi cười lên, nhìn về phía mấy cành cây vẫn còn rung rung, thấy cánh rừng này đối diện với một dãy cửa sau của phòng các tăng nhân. Nhìn từ nơi này, mơ hồ còn có thể thấy được trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Dịch Trường An đảo mắt nhìn tường gạch của dãy phòng đó, nhìn thấy một cánh cửa gỗ bị đống củi che đi.
Nhìn phương hướng, có lẽ cánh cửa đó chính là cửa sau của phòng bếp, nếu trước kia nơi đó không có đống củi thì đi từ phòng bếp đến gần con suối này chỉ mất một thời gian ngắn thôi.
Hơn nữa, bên bờ suối ẩm ướt, sẽ không có ai ngờ được chỗ này ẩm ướt có thể do hung thủ dùng nước để rửa vết máu…
Dịch Trường An thôi không nhìn cánh cửa đó nữa, đi tới bên dòng suối, từ từ ngồi xổm xuống, vươn ngón tay cẩn thận đo một dấu chân trái trên mặt đất. Dấu chân này hơi sâu, có thể thấy đây là dấu vết đạp mạnh xuống, Dịch Trường An lập tức nghĩ đến, có lẽ có người đã khuỵu gối trái để lại dấu vết ở đây.
Một người hơi khuỵu gối trái để tích lực, trong đầu Dịch Trường An không khỏi xuất hiện một cảnh mô phỏng: rất có thể người kia cầm đao bằng hai tay, dùng sức chém…
Một thước của Đại Yến triều bằng khoảng 31 cm, Dịch Trường An thầm tính toán, bước đi trên bãi bùn bên cạnh tạo ra dấu chân. So sánh một lát, nàng đứng dậy nói:
“Ngoài dấu chân của Trí Năng, dấu chân còn lại có lẽ là của hung thủ. Hoa văn của đế giày giống nhau, có thể xác định hung thủ chính là tăng nhân của chùa Bình An. Tuổi tác có lẽ là trung niên, thân cao khoảng năm thước sáu tấc, dáng người không béo không gầy nhưng khá cường tráng, bước đi hình chữ bát, lúc ra tay đã cầm đao bằng tay trái chém đầu Trí Năng, có lẽ là dùng tay trái, nhưng cũng không loại bỏ khả năng là bình thường sử dụng vũ khí tay phải…”
Đây là thuật “Truy tìm dấu vết”! Nghe nói có một lão bộ đầu lâu năm của phủ Kinh Triệu tinh thông thuật này, không ngờ ở huyện Thái Bình nho nhỏ này, Dịch Trường An cũng biết… Ánh mắt Trần Nhạc nhìn chằm chằm vào Dịch Trường An nóng bỏng như thể nhất định phải có được.
Nghe Dịch Trường An nói từng câu từng chữ, ánh mắt đề kỵ lúc trước từng bảo vệ ở hậu điện mở lớn hơn: “Theo như Dịch đại nhân nói, trong khoảng ba mươi vị tăng nhân trong chùa Bình An, cơ bản có thể loại bỏ được một nửa!
Loại bỏ được một nửa thì cũng còn hơn mười người! Mặc dù phạm vi được thu hẹp lại, nhưng Dịch Trường An vẫn có chút bất mãn. Trước sau nàng vẫn cố gắng tìm kẻ tình nghi chuẩn nhất, có thể rút lại còn ba bốn người mới tạm được.
Trần Nhạc cũng khá hài lòng: “Mười mấy người đó đều là võ tăng của chùa Bình An, chúng ta…”
Lại là võ tăng! Hình như võ tăng nơi này đa số dùng đao, hung thủ còn có thể một đao chém đầu người như chém đậu phụ… bây giờ mình chỉ có một con dao găm tự chế, ngắn một tấc thì nguy hiểm một tấc!
Dịch Trường An không tự chủ được liên tưởng đến những võ tăng võ công cao cường của chùa Thiếu Lâm, lại nhìn đề kỵ dẫn theo mấy người cao thấp không đều sau lưng Trần Nhạc, lắc đầu, cắt lời hắn ta:
“Không được! Nếu người đó có võ nghệ cao cường, nếu thấy tình thế bất thường, không chừng sẽ chó cùng dứt giậu, ta thấy người mà Trần đại nhân dẫn theo lại ít, nếu kẻ đó bắt cóc con tin hoặc sát thương vô nghĩa thì không tốt. Ta sẽ thu nhỏ phạm vi thêm chút nữa.”
Trần Nhạc không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Dịch Trường An: “Thu nhỏ phạm vi hơn nữa sao?”