Chương 9: Thân sơ
Chuyện cũ chẳng dám nghĩ lại, nghĩ lại như đám lá khô vụn rụng đầy đất!
Đây chính là quá khứ đổ máu mà An Hoa Cẩm không muốn đề cập với bất cứ ai, cũng chính là sự thực mà Sở Thần nhất quyết không chịu nói dù cho bị bệ hạ và Thiện thân vương ép hỏi.
An Hoa Cẩm không còn mặt mũi nào nói chuyện mình đi dạo ngõ Hồng Phấn gặp được người đẹp nhưng bắt chuyện không thành còn suýt nữa mất đi cái mạng nhỏ. Sở Thần cũng không thể giải thích chuyện mình chạy đến ngõ Hồng Phấn làm gì?
Suốt ba năm qua Thiện thân vương luôn nhằm vào phủ Nam Dương vương không buông để báo thù cho Sở Thần. Lão Nam Dương vương cũng không biết người hại cháu gái mình nằm liệt giường ba tháng lại chính là đứa cháu rể ông nhanh tay nhanh mắt đặt trước, cũng luôn cho rằng Sở Thần đắc tội An Hoa Cẩm nên mới đáng đánh. Cho nên, ông chẳng hề áy náy khi gặp chiêu phá chiêu, đấu đá túi bụi với Thiện thân vương.
Sau khi An Hoa Cẩm trở về từ cõi chết đã ra lệnh cho người điều tra suốt hai năm mới tra ra được người kia là Cố Khinh Diễn, thất công tử nhà họ Cố… vị hôn phu của nàng!
Nàng phải nghĩ quẩn thế nào mới chịu gả cho hắn chứ?
Nằm mơ đi!
An Hoa Cẩm chở Sở Thần đến ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại, đập vào mắt nàng là khung cảnh “Phấn hồng nhân gian, mười dặm phồn hoa. Ánh đèn đỏ rạng, ngõ rượu trăng hoa”, nàng ghìm cương ngựa, nói với Sở Thần: “Xuống ngựa!”
Sở Thần ló đầu liếc nhìn một cái: “Không phải đến ngõ Yên Vũ năm đó chúng ta gặp nhau sao? Đường này vẫn còn xa lắm, không cưỡi ngựa nữa hả?”
“Không cưỡi nữa, đi vào trong.” Năm ấy nàng cũng bắt đầu đi từ nơi này.
Sở Thần xuống ngựa, rũ tay áo, lấy ra một chiếc quạt gấp, quạt mấy cái rồi gấp “phạch” một tiếng: “Đi thôi!”
An Hoa Cẩm buông cương ngựa, bước mấy bước mới phát hiện váy quá dài, hơi vướng víu, nàng bèn dứt khoát cúi người xuống nhanh nhẹn vén váy thắt nơ bướm trên đùi, châu ngọc trên đầu va chạm kêu lên lanh lảnh theo động tác của nàng.
Sở Thần thấy động tác ấy, khóe miệng giật giật, vội vàng cúi người xuống cản nàng lại: “Bà cô của ta ơi, mau dừng lại! Đây là ngõ Hồng Phấn, nàng để lộ chân trên đường thì không…”
An Hoa Cẩm nghiêng đầu nhìn y: “Ta còn mặc quần bên trong mà? Lộ đâu ra?”
Sở Thần nhìn cẳng chân nàng, quả thực không lộ da thịt, nhưng còn nguy hiểm hơn cả lộ. Y chẳng nói chẳng rằng vươn tay tháo nút thắt bươm bướm ra: “Tóm lại là không được.”
An Hoa Cẩm trừng mắt: “Không cần huynh quan tâm!”
Sở Thần dùng quạt gõ đầu nàng: “Nàng ăn mặc quái dị như vậy, người đi qua đi lại đều nhìn nàng, có định để đường sống cho mấy cô nương ngõ Hồng Phấn không?”
“Huynh có ý gì?”
“Khen nàng đẹp thôi mà!”
An Hoa Cẩm cho qua, coi như bị thuyết phục: “Được rồi, ta xinh đẹp mà.”
Sở Thần: “…”
Diện mạo của hai người thực sự quá đẹp, vô cùng thu hút ánh mắt của người trên phố Bát Đại, mặc dù phố Bát Đại nhiều mỹ nhân nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy đôi nam nữ thế này.
An Hoa Cẩm đi qua hai dãy phố theo trí nhớ, hỏi Sở Thần: “Năm ấy huynh đến ngõ Yên Vũ làm gì?”
“Nàng thì sao?”
An Hoa Cẩm trợn mắt xem thường: “Ta hỏi huynh trước mà.”
“Nàng hỏi ta, nếu như ta trả lời thành thật thì ta hỏi nàng, nàng cũng phải trả lời thành thật đấy nhé?” Sở Thần chớp chớp mắt.
“Được thôi!” Không thể nói với người khác, nhưng nàng và Sở Thần có cùng chung bí mật, nên vẫn có thể nói cho nhau.
Sở Thần sảng khoái nói, “Năm đó ta đi chặn người.”
“Chặn ai?”
“Người đứng phía sau phố Bát Đại.”
“Đã chặn được chưa?”
“Nàng nói xem?” Sở Thần nhướn mày.
Tất nhiên An Hoa Cẩm biết không bắt được, bởi vì Cố Khinh Diễn xấu xa đã cho nàng ăn Bách Sát Tán, sau khi nàng ăn xong đã cản Sở Thần lại thay hắn: “Huynh định chặn hắn làm gì?”
“Chỉ tò mò, muốn biết người đứng đằng sau thâu tóm ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại là ai thôi. Không điều tra được, chỉ có thể chặn người.”
“Sau đó huynh đâu có chặn được người, đã ba năm rồi, huynh đã điều tra ra được người đó là ai chưa?”
“Chưa! Người đó ẩn náu rất sâu, từ năm đó trở đi, ta không đặt chân đến ngõ Hồng Phấn nữa. Năm ấy ta không nhìn thấy mặt hắn, sau này theo dõi ngõ Hồng Phấn cũng không tìm được hắn.” Sở Thần nhìn nàng, mắt sáng như sao: “Ta biết nàng biết người đó là ai, nhất định năm đó nàng đã thấy hắn rồi, ta trả lời nàng nhiều câu như thế, không bằng nàng nói cho ta biết đi.”
An Hoa Cẩm đang đắn đo có nên bán đứng Cố Khinh Diễn hay không? Nếu hôm nay hắn đồng ý xóa bỏ mọi chuyện với nàng, nếu hắn nói với trưởng công chúa và Hoàng thượng rằng không thích nàng, nàng và hắn không có ràng buộc hôn sự, nàng sẽ có thể thoải mái bán đứng hắn, nhưng bây giờ…
Dù sao cũng là vị hôn phu, cho dù nàng không đồng ý thì trước lúc ông nội hủy bỏ hôn sự, thì hắn vẫn là vị hôn phu của nàng!
So sánh giữa Cố Khinh Diễn và Sở Thần, người trước mặt vẫn chỉ là người ngoài.
Sau khi nàng phân tích thông suốt mối quan hệ gần xa, thân sơ thì nghiêm túc lắc đầu với Sở Thần: “Năm ấy ta đến ngõ Hồng Phấn chỉ đơn giản là để mở mang tầm hiểu biết, sau đó tự dưng đi nhầm đường, không gặp bất cứ ai.”
Sở Thần xì một tiếng, nói với vẻ khó tin: “Tiểu An Nhi, nàng không thành thật chút nào, cô bé nói dối sẽ xấu đi đấy.”
An Hoa Cẩm nói năng lí lẽ hùng hồn: “Huynh cũng đâu thành thật, năm ấy huynh chỉ đơn giản là tò mò thôi sao? Theo ta được biết, không lâu sau khi chuyện đó xảy ra, Trương Ngự sử buộc tội đại hoàng tử, vụ án chế tạo vũ khí bí mật đã làm triều đình rung chuyển, cứ điểm chế tạo vũ khí của đại hoàng tử chính là ở ngõ Yên Vũ. Huynh định đùa ai đây?”
Sở Thần nghẹn họng, nhìn nàng với ánh mắt u oán: “Tiểu An Nhi, cô bé thông minh quá sẽ khiến người ta ghét đấy, muội có biết không?”
“Biết chứ, không bị người đố kị thì chỉ là kẻ tầm thường. Ta cũng không định để mọi người đều thích ta, đặc biệt là huynh.”
Sở Thần tức đến mức phì cười, vươn ngón tay chỉ nàng, nhưng mãi hồi lâu không nói gì.
An Hoa Cẩm cũng không để ý tới y, bước chậm rì rì qua một con phố. Khi đến ngõ Yên Vũ, nàng đứng trước cửa ngõ nhìn vào trong. Không giống với các ngõ khác, nơi này đã không còn vẻ phồn hoa xưa kia, cũ kỹ mục nát, dán giấy niêm phong, hoang vắng chẳng còn bóng người. Giấy niêm phong bị mưa rơi gió thổi chuyển sang màu trắng, tỏ rõ dấu vết thời gian, nhưng vẫn kiên cố dán trước cửa ngõ cũ kỹ.
An Hoa Cẩm nhìn một lát, nhấc chân bước vào trong.
Sở Thần kéo nàng lại: “Nàng không muốn sống nữa à? Không thấy nơi này bị niêm phong rồi sao? Bệ hạ đã hạ chỉ, một ngày chưa điều tra rõ vụ án chế tạo vụ khí trái phép của đại hoàng tử thì ngày đó còn niêm phong nơi này không cho bất cứ ai đặt chân vào, bằng không sẽ xử với tội mưu phản.”
An Hoa Cẩm xoa cằm: “Bây giờ đại hoàng tử vẫn còn đang bị giam giữ đúng không?”
“Đâu có.” Sở Thần chắt lưỡi một tiếng: “Dưới chân thiên tử, hắn là đại hoàng tử, muội nói xem ai cho hắn lá gan lớn đến vậy để chế tạo vũ khí trái phép? Còn không phải người đứng sau phố Bát Đại cho hắn ăn tim gấu gan báo hay sao? Tiếc rằng ta không bắt được người đứng phía sau ấy.”
An Hoa Cẩm trầm tư suy nghĩ.
“Nàng không định vào thật đấy chứ? Xem thôi được rồi, đừng rước phiền phức, cho dù phủ Nam Dương vương của nàng có nắm trong tay trăm vạn binh quyền thì càng nên đi vòng qua nơi dính líu đến vụ án chế tạo vũ khí trái phép thế này.”
“Vậy mà ban đầu huynh còn đề nghị ta tới đây?” An Hoa Cẩm liếc xéo Sở Thần.
Sở Thần oan ức: “Ta chỉ muốn lừa nàng nói ra người đó là ai thôi mà? Ai biết đã ba năm rồi mà miệng nàng còn kín như vậy?”
An Hoa Cẩm xoay người: “Ai thèm vào cái nơi đổ nát này? Đi, ta mời huynh uống rượu, đến Lãm Phương Các uống rượu Yên Chi.”
“Được!” Sở Thần lập tức theo sau: “Hôm nay không say không về.”