Chương 7: Tính sổ
Lúc trưởng công chúa rời khỏi hoàng cung có hơi hối hận. Sớm biết Hoàng huynh sẽ giữ lại bức họa kia thì ngày mai nàng mới vào cung, ít nhất cũng có thể ngắm thêm được một tối.
Về đến Đào Hoa Viên, sắc trời đã nhá nhem tối, khách khứa ngắm hoa đào đủ rồi đều đã ra về. Trưởng công chúa hỏi quản gia: “An tiểu quận chúa đâu?”
Quản gia đáp lời: “Tiểu quận chúa vẫn ở trong Túy Hoa Đình chưa ra.”
Trưởng công chúa dặn dò: “Ông đi gọi con bé, tối rồi, trong vườn nhiều sương, bảo con bé về phòng mà ngủ.”
Quản gia vâng lời, lập tức đi qua đó.
Quản gia tìm một vòng quanh Túy Hoa Đình mà vẫn không thấy người, thấy trời sắp tối, ông quay về bẩm báo với trưởng công chúa chuyện này.
Trưởng công chúa nhăn mi: “Con bé đi đâu được chứ? Đã hỏi thủ vệ canh gác Túy Hoa Đình chưa?”
“Thủ vệ ở Túy Hoa Đình nói, ngoại trừ sau giờ trưa nhìn thấy Cố thất công tử ra ngoài, sau đó không thấy ai ra khỏi đó nữa.” Quản gia cũng buồn bực: “Lão nô dẫn theo người tìm kiếm khắp Túy Hoa Đình rồi, nhưng không thấy ai hết, kỳ lạ thật.”
“Tìm kỹ lại cho ta, có lẽ con bé đang ngủ ở xó xỉnh nào đó mà các ngươi không phát hiện ra thôi.”
Quản gia gật đầu, dẫn theo người đi mất.
Trưởng công chúa vào cung một chuyến, toàn thân đổ mồ hôi, vội vàng đi tắm.
Đỗ ma ma vừa hầu hạ trưởng công chúa tắm rửa vừa phỏng đoán: “Công chúa, lẽ nào tiểu quận chúa đã rời khỏi đó rồi? Không đi bằng cổng chính Túy Hoa Đình, cho nên thủ vệ mới không nhìn thấy.”
Trưởng công chúa nghi ngờ: “Con bé không ở lại chỗ bản cung thì đi đâu được chứ?”
“Có lẽ tiểu quận chúa trở về căn nhà cũ của nhà họ An, cũng có thể vào cung gặp Hoàng hậu, hoặc ban ngày nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ lên phố chơi.” Đỗ ma ma phỏng đoán: “Tiểu quận chúa là người chẳng chịu ngồi yên bao giờ.”
“Đúng vậy.” Trưởng công chúa nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng: “Bảo người nói với quản gia, không tìm được người thì thôi không cần tìm nữa.”
Đỗ ma ma gật đầu.
Trưởng công chúa tắm xong đứng dậy, chợt nói: “Con bé sẽ không đến phủ Thiện thân vương tìm người tính sổ chứ?”
Đỗ ma ma sững sờ, trán toát mồ hôi: “Cũng có khả năng này.”
Thiện thân vương nhúng tay vào làm chậm trễ tấu chương của Bộ Binh và thiệp mời của trưởng công chúa, khiến An Hoa Cẩm vội vàng vào kinh với cái dáng vẻ mệt mỏi kia, nàng không phải là người có tính cách chịu thiệt, nghỉ ngơi đủ, thức dậy, có sức rồi, không đi tìm người ta tính sổ mới lạ đấy.
Trưởng công chúa càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Quả nhiên đúng như những gì trưởng công chúa dự đoán, An Hoa Cẩm đến phủ Thiện thân vương thật.
Sau khi nàng thức giấc, nhìn thấy tờ giấy Tuyên Thành treo trên ngọn cây đào, lười biếng cầm xuống xem thử, lập tức nổi giận đùng đùng.
Trên giấy Tuyên Thành viết một dòng chữ thanh tú phóng khoáng: “Tại hạ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn không muốn dứt bỏ với tiểu quận chúa, cho nên ta sẽ không nói chướng mắt tiểu quận chúa đâu.”
Ký tên Cố Khinh Diễn.
Nét chữ rất đẹp, nhưng từ ngữ lại khiến người ta tức chết.
An Hoa Cẩm đọc xong, nghiến răng nghiến lợi, không muốn dứt bỏ tất cả với nàng sao không nói sớm, nếu hắn nói sớm, nàng còn ngủ gì nữa?
Cái tên Cố Khinh Diễn này, vậy mà dám có gan đùa cợt nàng!
Nàng vo giấy thành một cục quăng vào hồ, nhảy xuống cây, thầm nghĩ Cố Khinh Diễn cứ để sau đi đã, nàng sẽ đến phủ Thiện thân vương tính sổ trước.
Nàng linh hoạt nhảy qua tường ra khỏi Đào Hoa Viên, con ngựa nàng cưỡi tới đang ăn cỏ ở chân tường, thấy nàng tới, nó hí một tiếng dài vui sướng. Nàng túm dây cương, nhảy lên ngựa, chạy thẳng tới phủ Thiện thân vương.
Trong phủ Thiện thân vương, Sở Thần nghe tin An Hoa Cẩm vào kinh nên chẳng dám tham gia tiệc ngắm hoa, trốn trong phủ không chịu ra ngoài.
Thiện thân vương nhìn thấy y hèn nhát thì nổi nóng, mắng y, “Đồ vô dụng, chỉ là một con nhãi ranh thôi mà, cháu sợ nó đến vậy sao?”
Sở Thần ai oán nhìn Thiện thân vương: “Ông, nàng ta đáng sợ lắm, cháu sợ khi gặp nàng ta thì tim mình lại đập thình thịch vọt ra khỏi miệng.”
“Cái gì?” Thiện thân vương cao giọng.
Sở Thần xoa xoa tim: “Kể từ lúc nghe tin nàng ta vào kinh là tim cháu bắt đầu đập thình thịch. Ông, ông không tin thì sờ thử mà xem.”
Thiện thân vương nhìn y với vẻ nghi ngờ, sắc mặt khó coi: “Đầu óc cháu không có vấn đề gì đấy chứ?”
“Không, chỉ tim đập mạnh thôi.”
“Cháu bị nó dọa sợ rồi.” Thiện thân vương đưa ra kết luận: “Đây gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Sở Thần tủi thân: “Ông ơi, ông nói xem nàng ta sẽ ở lại kinh thành bao lâu ạ? Sẽ không có chuyện nàng ta ở đây một ngày là tim cháu đập nhanh một ngày như vậy chứ?”
Thiện thân vương tức giận: “Nó sắp được gả vào nhà họ Cố rồi, sau này sẽ ở lại kinh thành.”
Sở Thần kêu lên một tiếng: “Vậy cháu phải làm sao đây?”
Thiện thân vương nhìn đứa cháu không có chí tiến thủ của mình, bực dọc nói: “Có hai cách. Một, phá hoại hôn sự của nhà họ Cố, để nó đến từ đâu thì đi về đấy. Hai, cháu cút ra khỏi kinh thành, nhường địa bàn cho An Hoa Cẩm.
Sở Thần bĩu môi: “Hôn sự của họ Cố đâu dễ gì quấy nhiễu? Ông, ông đã tốn bao nhiêu công sức để cản thiệp mời của trưởng công chúa, không phải cuối cùng vẫn để Hoàng thường dặn dò nhắm đúng giờ đưa đi sao? Bệ hạ đã tác hợp hôn sự của phủ Nam Dương vương và nhà họ Cố rồi, vậy tức là đã quyết tâm rồi.”
Thiện thân vương tức giận thổi râu trừng mắt: “Hôm nay ta bị bệ hạ phạt, cháu nghĩ là vì ai? Còn không phải vì cái thứ không có chí tiến thủ như cháu hay sao? Ba năm trước nếu là cháu đánh An Hoa Cẩm ba tháng không xuống nổi giường thì ông của cháu có đến mức mất hết thể diện như vậy không?”
Sở Thần ho khụ khụ, nhỏ giọng nói: “Ông, làm vậy không được đâu, nàng ta là con gái, cháu thà bị đánh chứ không thể để nàng ta bị đánh được.”
Thiện thân vương suýt nữa thì tức chết, vươn tay chỉ Sở Thần, thở không nên nhịp: “Cháu… cháu… cháu muốn ông tức chết đấy à?”
Sở Thần lập tức ngậm miệng lại.
Thiện thân vương uống hai viên dưỡng tâm hoàn mới từ từ ổn lại, đang định túm lấy Sở Thần dạy dỗ cho một trận thì bên ngoài có người vào bẩm báo: “Lão vương gia, không hay rồi, An tiểu quận chúa đã đánh đến đây rồi!”
Thiện thân vương đứng phắt dậy: “Không ngờ An Hoa Cẩm lại dám tìm đến đây?”
“Vâng… đến tận cửa rồi ạ!”
“Lẽ nào lại vậy!” Thiện thân vương bước nhanh ra ngoài: “Tập hợp binh phủ bắt nàng ta cho ta! Để xem hôm nay ta sẽ dạy dỗ nó thế nào! Ba năm trước để nàng ta chạy mất, ngày hôm nay nàng ta đừng hòng chạy!”
Ông ta lao ra bên ngoài, chợt có bóng người vụt qua trước mắt, một người chạy còn nhanh hơn ông ta, thoáng cái đã chạy phía trước ông ta rồi.
Thiện thân vương mở to mắt mới nhìn rõ, ông ta hét lớn: “Sở Thần, cháu đang làm cái gì thế hả?”
Sở Thần không quay đầu lại, cũng không trả lời, nhanh chóng biến mất dạng.
Thiện thân vương sốt sắng: “Mau, mau theo sau, đừng để nó chịu thiệt!”
Thằng nhãi này, không phải sợ An Hoa Cẩm lắm sao? Không ở yên trong phòng đợi, chạy ra ngoài ấy làm gì? Còn chạy nhanh như vậy, không chịu đợi ông mình theo cùng.
An Hoa Cẩm cưỡi ngựa xông vào phủ Thiện thân vương khiến mọi người trong phủ sợ hãi, vương phủ an tĩnh tức thì ồn ào nhốn nháo.
An Hoa Cẩm không quan tâm, hôm nay nàng đến đây để trút giận. Thiện thân vương gây rắc rối cho Nam Dương ba năm liền, trước đây không ảnh hưởng gì đến nàng thì bỏ qua, dù sao để ông nội rảnh rỗi đến mốc meo không bằng kiếm chuyện với Thiện thân vương giết thời gian, nhưng lần này lại ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng mệt chết rồi! Cục tức này không xả không được, nàng muốn dọa ông lão coi cháu trai mình như mạng này hết vía một phen.
Sở Thần bước rất nhanh, bỏ Thiện thân vương lại phía xa. Tới tiền viện, vừa nhìn thấy An Hoa Cẩm cưỡi trên lưng ngựa, mắt y sáng lên, chạy tới trước mặt nàng, túm lấy cương ngựa, nhỏ giọng nói: “Đi theo ta!”
An Hoa Cẩm nhướn mày nhìn Sở Thần từ trên cao xuống: “Tại sao?”
“Chẳng phải nàng muốn dọa ông nội ta hay sao? Còn có chuyện gì đáng sợ hơn việc bắt cóc cháu ông ấy chứ?”
“Cũng đúng!” An Hoa Cẩm vươn tay kéo Sở Thần lên lưng ngựa, cao giọng nói: “Thiện thân vương nghe đây, ta sẽ mang Sở Thần đi, chà đạp đủ rồi sẽ đưa về cho ông!”
Bỏ lại câu này, An Hoa Cẩm lại thúc ngựa rời khỏi phủ Thiện thân vương.
Sở Thần ngồi phía sau An Hoa Cẩm, xoa xoa lồng ngực, vui vẻ nói: “Sau khi gặp nàng, tim ta đã không còn đập nữa!”
An Hoa Cẩm quay đầu liếc nhìn y: “Nếu tim không đập nữa thì huynh sẽ chết, có gì vui đâu nào.”
“Không đập nữa thật này!” Sở Thần kích động không thôi, vui vẻ như chú chim bay khỏi lồng, ghé sát bên tai An Hoa Cẩm, giọng điệu mang theo sự hưng phấn rõ ràng: “Này… nàng định chà đạp ta thế nào đây?”