Chương 11 707 quái lạ

Tôi bị Tô Man dọa cho một phen, lùi lại mấy bước.

“Cô đã chia tay với anh ấy rồi thì nên cút khỏi đây đi!” Tô Man hét lớn vào mặt tôi, vươn tay túm lấy tôi. Tôi đẩy cô ta ra, không ngờ lại làm cô ta chạm vào vòng trấn hồn trên cổ tay tôi rồi hét lên một tiếng chói tai.

Tô Mạn liên tục lùi ra sau, đến khi va phải vách tường mới quỵ xuống, ngất xỉu.

Trước khi Tô Man ngất đi, tôi thấy một thứ gì đó màu đen chui ra khỏi đầu cô ta.

Tôi quỳ xuống bên cạnh Tô Man, đang nhìn thử thì nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình.

“Ly Thương! Ly Thương! Cứu tôi… cứu tôi với…”

Tôi sững người, bèn xoay người lại nhìn bức tường phía sau. Tôi biết mình nên cứu Tô Man đang nằm dưới đất đây trước, dù gì thì cũng là một mạng người.

Nhưng giọng nói kia lại quá đỗi quen thuộc, quen thuộc như thể đó là giọng nói của người mà tôi quen biết.

“Ai đó?”

Tôi đưa mắt nhìn quanh, nghe giọng nói kia có vẻ như đang rất sợ hãi, còn khóc thút thít.

Tôi xoay người đi ra ngoài cửa, dáo dác nhìn hai bên hành lang.

“Ai?” Tôi hô to một tiếng, dãy hành lang lúc này vắng hoe, chỉ có mỗi giọng nói của tôi vọng lại.

Bất chợt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chớp đùng đoàng, tôi cảm thấy kỳ lạ, trước đó tôi có xem dự báo thời tiết, bảo là hôm nay trời nắng cơ mà.

Đang nghĩ ngợi, tôi lại nghe thấy phía sau có người gọi mình: “Ly Thương… ở đây này!”

Tôi xoay người nhìn hành lang vắng tanh, dường như có ai đó đang gọi, tôi bèn đi về phía đó, đi mãi đi mãi đến tận cuối hành lang.

Đến cuối hành lang, hết đường rồi.

Nhưng giọng nói kia lại biến đâu mất.

Tôi nhìn xung quanh, thấy biển số 707 trước cửa phòng.

“…” 707?

Tại sao lại quen thế này?

Tôi vò đầu bứt tai, không nhớ ra nổi.

Nhưng vào ngay lúc này, cửa phòng ngủ đối diện 707 đột ngột bật mở, tôi nhìn sang thì thấy một cô gái bước ra từ bên trong, gương mặt nhỏ gầy, mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt và một chiếc váy jean dài màu xanh, mái tóc đen nhánh xõa trên vai.

Nhìn thấy tôi, cô ta hỏi: “Cô muốn đến phòng 707 à?”

“Không phải.” Tôi đánh giá cô ta một lượt, cảm thấy hơi quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Cô gái trả lời: “Người của 707 dọn đi hết rồi, bên trong không có ai cả.”

“Vậy à, thế sao cô không lên lớp?” Tôi hỏi.

Cô gái đáp: “Hôm nay tôi không có tiết, tôi chuẩn bị đi hẹn hò đây.”

“À.”

Chuyện hẹn hò đối với nữ sinh viên đại học là rất bình thường nên tôi cũng không quá ngạc nhiên.

“Cô muốn ra ngoài hả?” Cô gái cũng hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn về phía Tô Man, dù sao cô ta cũng không chết được, chạm vào cô ta khiến tôi chỉ thấy tức giận.

“Ừ.”

Chúng tôi cùng nhau rời khỏi đó, điều quái lạ là trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của một người. Khi tôi vô thức nhìn cô gái kia thì phát hiện đường ngang bả vai cô ta nằm trên vai tôi.

Là một người miền Bắc, tôi tự nhận độ cao so với mặt biển không thấp.

Vai cô gái cao hơn tôi mười xen-ti-mét, tim tôi đập thình thịch.

Nhìn xuống chân, tôi phát hiện váy cô ta đã che kín toàn bộ bàn chân, nhưng rõ ràng không phải cô ta đang đi bộ, mà là giống đang lướt đi hơn!

“Cô nhìn gì vậy?” Cô gái hỏi, tôi cười gượng, nói không có gì.

Tôi nhìn về phía hành lang đối diện, nghĩ đến chuyện mình gặp ma, không biết phải ứng phó thế nào.

Rõ ràng là tôi rất muốn bắt, nhưng bây giờ gặp rồi thì lại thấy sợ không tả nổi.

“Chúng ta phải nhanh lên, tôi có buổi xem phim, nếu không sẽ không kịp mất”.

Cô gái nói xong liền kéo tay tôi, tôi giật cả mình, bàn tay cô ta lạnh ngắt, nhưng đáng ngạc nhiên là, tôi phát hiện cô ta chạm vào vòng trấn hồn mà lại chẳng bị gì cả.

Tôi càng thấy sợ hãi hơn, đến cả vòng trấn hồn cũng không thể kìm hãm được cô ta nữa.

“Nhanh lên.”

Cô gái kéo tôi đi thật nhanh, tôi cảm thấy mình đi đã đủ nhanh rồi, vậy mà cô ta vẫn đi đằng trước tôi.

“Tôi…”

Còn chưa kịp nói tới việc không đi được thì cô ta đã đưa tôi đến cửa ra vào. Nhưng khi đến cửa, cô ta kéo cửa mà cửa không mở ra thì bắt đầu sốt ruột, cô ta ra sức mở, thấy vẫn không được bèn dùng thân thể mình va đập vào.

“Mở cửa, mở cửa…”

Tôi khó hiểu nhìn cô ta, lẽ nào ma quỷ cũng có lúc không thoát ra được sao.

Lúc này cô gái càng nóng lòng, dùng hết sức đập cửa.

Đột nhiên, cô gái quay đầu nhìn ra phía sau chúng tôi, quả nhiên Tô Man đang đứng ở đó.

Tô Man đã khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, trông không khác gì Tô Man lúc đầu mới gặp.

“Cô Ly, người đang đứng cạnh cô là một con quỷ, mau rời khỏi cô ta, qua đây với tôi.”

Gương mặt Tô Man đầy vẻ kinh hãi, tôi nhìn sang cô gái bên cạnh, cô ta lập tức kéo tôi xoay người chạy, nhưng vừa chạy được vài bước thì lại trông thấy Tô Man đang đứng phía đối diện, nở nụ cười quái dị: “Cô Ly, cô mau qua đây đi, cô ta là quỷ, sẽ hại cô đấy!”

Tôi siết chặt tay cô gái: “Cho dù cô ta là quỷ, tôi cũng không đi với cô.”

Tô Man nghe xong thì đột ngột nổi trận lôi đình, mặt mày nhanh chóng méo mó: “Ly Thương, tôi phải giết chết cô!”

Tô Man giận dữ gào lên, cô gái kéo tôi bỏ chạy, nhưng phía sau hết đường rồi, thấy Tô Man sắp đến gần, tôi ngăn cô gái lại: “Cô đi đi, cô ta muốn bắt tôi, mau đến phòng 707!”

“Cô…” Cô gái tỏ ra hết sức kinh ngạc, tôi đẩy cô ta một cái: “Nhanh lên!”

“Hai người đừng hòng thoát khỏi đây!” Tô Man nhào tới, chộp lấy cổ tôi, gân cổ gào thét: “Tôi phải giết cô!”

Cô gái thấy tôi bị siết chặt cổ bèn nhào tới trên vai Tô Man, gương mặt vốn điềm đạm nho nhã giờ phút này bỗng trở nên méo mó hung tợn, mở to khuôn miệng đỏ lòm như chậu máu cắn một phát lên mặt Tô Man.

“Á!” Tô Man kêu lên một tiếng thảm thiết, cô gái đau khổ nhìn tôi như muốn nói gì đó, tôi biết cô ta muốn tôi rời đi.

Nhưng tôi cũng lao tới, dùng vòng trấn hồn đánh mạnh vào đầu Tô Man, trước mặt sau lưng Tô Man đều bị đánh cho kêu rên liên hồi.

Tôi nhìn Tô Man ngã lăn xuống đất, đoạn kéo cô gái lên và chạy về phía phòng 707.

Chạy thẳng một đường đến 707, mở cửa vọt vào.

Đóng sầm cánh cửa sau lưng lại.

Trước mặt là một gian phòng ngủ của nữ nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn, trên bàn có vài quyển sách, dưới đất có cặp sách, tôi nhìn qua giường thì thấy có một cô gái đang ngồi ở đó.

Tôi đột nhiên nhớ lại được toàn bộ cảnh tượng này, tôi quay lại nhìn cô gái đang đứng phía sau: “Là cô?”

Bóng cô gái biến mất, không thấy đâu nữa.

Tôi xoay người lại thì nhìn thấy trước mặt là gian phòng rách nát, giấy dán tường đều bong tróc trơ trụi, bàn ghế đồ đạc bày đầy phòng. Tôi biết, mình đã trở về hiện thực.

Đang ngẩn người thì nghe tiếng điện thoại đổ chuông, là Quý Mạt Dương gọi, tôi nhận điện thoại, nói cho anh ta biết tôi đang ở đâu. La Quán Trinh đến đón tôi.

Nhưng khi La Quán Trinh đi tìm Tô Man, Tô Man lại không có bên khu ký túc xá. Khi chúng tôi đến phòng nghiên cứu nơi Tô Man đang ở thì thấy cô ta đang nghiên cứu cùng một vài bạn học ở đó.

Tôi luôn nghĩ rằng Tô Man là Tô Man, không phải ai khác mạo danh.

Vậy nên tôi đi qua chào Tô Man một tiếng, Tô Man có vẻ bình tĩnh, chào xong thì bỏ đi.

Tôi cố gắng nhìn kỹ người Tô Man, nhưng ngoại trừ làn khói đen trên người thì chẳng thấy gì khác cả.

Ra khỏi phòng nghiên cứu, Quý Mạt Dương kéo tay tôi đi, sắc mặt anh ta rất tệ, giống như cương thi trên ti vi vậy.

La Quán Trinh cũng rời đi cùng chúng tôi.

Bầu không khí dọc đường rất căng thẳng, hai người họ chẳng ai lên tiếng.

Nhưng khi đến nhà La Quán Trinh, Quý Mạt Dương không nói không rằng lập tức thu dọn đồ đạc, còn bảo gì mà muốn đưa tôi đi.

La Quán Trinh chặn lại ở cửa: “Chuyện lúc chiều là ngoài ý muốn. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Anh đi thế này, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Âm khí của cô ấy bây giờ đã bị chiếm mất rất nghiêm trọng. Nếu anh rời khỏi tôi, ai có thể giúp được anh?”

“Như thế còn tốt hơn là cô cố tình để cô ấy xảy ra chuyện?” Quý Mạt Dương tức giận, gầm lên như sấm.

Tôi cũng rất bất ngờ, không nhịn được đưa mắt nhìn La Quán Trinh, nhưng lúc này La Quán Trinh không hề phản bác, tức là cô ấy đã thừa nhận.
 

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Trấn Hồn Quan [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *