Truyện Trấn Hồn Quan – Chương 12


Chương 12 Sao lại là tôi?

La Quán Trinh giải thích với tôi: “Bây giờ nửa cơ thể của cô đều thành màu đen rồi, có thể là bản thân cô không nhìn thấy được, nhưng tôi theo thầy học nghề nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên tôi gặp oán khí mạnh thế này. Khí đen trên người cô không giống với người khác, quỷ ám là hiện tượng ma quỷ nhập vào người, trên cơ thể sẽ xuất hiện âm khí, giống như Tô Man mà chúng ta nhìn thấy ở trong phòng Trần Tử Dương. Nhưng cô không bị quỷ ám, trên người cô không có âm khí. Cô là oán khí. Oán khí càng nặng thì phần cơ thể bị đen càng dày. Tình trạng này của cô chắc chắn có liên quan đến thứ bên trong chiếc vòng tay. Tôi nghĩ nó sẽ không làm hại cô, chỉ là có ân oán gì với cô thôi. Nếu có thể hóa giải được thì tốt. Còn nếu không hóa giải được thì tìm cách bắt nó ra ngoài. Tôi muốn dùng la bàn phong ấn nó lại, cho nó ra ngoài. Tôi biết trên người Tô Man có quỷ, cũng biết cô ta nuôi quỷ. Tôi muốn nhân cơ hội này ép nó ra, nào ngờ nó không chịu ra.”

Nghe La Quán Trinh giải thích thế này, tôi bèn hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi tôi nhìn Quý Mạt Dương, sắc mặt anh ta vẫn không tốt.

Xem ra anh ta cũng biết dự tính của La Quán Trinh.

“Cô nghĩ thế nào tôi mặc kệ, cô không thể đem tính mạng của cô ấy ra đánh cược được. Kẻ đeo bám trên người Tô Man rõ ràng là ác quỷ, nó sẽ lấy mạng người ta!”

Quý Mạt Dương kích động gào lên.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta như vậy. Lúc bị mất quan tài đồng xanh, anh ta rất buồn, nhưng đó cũng là vì anh ta là một kẻ tham của, nhưng bây giờ anh ta là vì tôi, tôi lại cảm thấy có chút ấm áp.

So với Trần Tử Dương ở đâu cũng xem tôi là trung tâm, nhưng mọi thứ đều là vì gã, bắt gặp ánh mắt lo lắng đó của Quý Mạt Dương, đột nhiên tôi cảm thấy rất áy náy.

Suốt những năm qua, không ít lần tôi troll anh ta. Mỗi lần anh ta bảo tôi viết báo cáo, tôi cũng không chịu viết đàng hoàng, làm lần nào đồ của anh ta cũng bị tịch thu.

Có mấy lần anh ta bị thiệt hại nặng nề. Lần nọ thăm dò đến một chỗ huyệt mộ, để bảo vệ cho các hiện vật văn hóa dưới lòng đất mà tôi đã bí mật gọi điện cho Cục Văn hóa khảo cổ, kết quả bị người ta nhanh chân đến trước, cuối cùng anh ta bỏ sức bỏ tiền ra mà chẳng nhận được cái gì.

“Anh đừng lo lắng, tôi không sao.” Tôi nói với Quý Mạt Dương.

Quý Mạt Dương tức tối nhìn tôi: “Cô im đi!”

“Anh bảo ai im hả?” Tôi khó chịu, có phải đã nể mặt anh ta quá rồi phải không?

Quý Mạt Dương nhìn tôi, mặt mày khó chịu: “Tôi bảo cô im đi đấy!”

Quý Mạt Dương thế này, tự nhiên tôi không dám mở miệng.

Nhìn ánh mắt căm phẫn đầy sát khí của anh ta, tốt nhất là không nên nói.

La Quán Trinh nhìn anh ta: “Tôi dùng mạng mình ra đảm bảo, cô ấy không sao”. 

Bấy giờ, Quý Mạt Dương mới nguôi giận đôi chút: “Thật không?”

Quý Mạt Dương buông tay tôi ra, quay người trở về. La Quán Trinh đi cùng anh ta, họ ở bên trong thảo luận, còn tôi thì đứng một bên nghe.

Đại khái ý của La Quán Trinh là, nếu thứ trong vòng trấn hồn không ra, vậy thì không thăm dò nữa, tránh cho tôi thật sự xảy ra chuyện.

Và cô ấy nói bây giờ phải đuổi được nữ quỷ ra khỏi cơ thể Tô Man trước, nhưng phải tìm ra nơi Tô Man nuôi nữ quỷ, nếu không thì sẽ không thể tìm được chân thân của nữ quỷ, không cách nào tiêu diệt được.

Ngoài ra, có lẽ Tô Man đã học được một số thuật gọi hồn mới có thể gọi hồn nữ quỷ ám lên người mình.

Cuối cùng, sau khi họ nói xong, tôi mới lên tiếng: “Tôi muốn tham gia vào chuyện này, hơn nữa tôi cảm thấy con quỷ trên người Tô Man không phải là con mà chúng ta nhìn thấy ở cổng trường.”

“Đúng vậy, từ đầu đến cuối không phải chỉ một con, nhưng bây giờ có một chuyện rất kỳ quái, nữ quỷ tóc dài mà cô nhìn thấy đến giờ vẫn không xuất hiện, cho nên tôi nghi ngờ, có thể cô ta không ở trường học, hoặc là thứ mà cô nhìn thấy không phải quỷ. Tình huống này tuy hiếm gặp, nhưng cũng không phải không có. Một số người có căn cơ bẩm sinh, có thể nhìn thấy trước những chuyện chưa xảy ra, và xét theo một phương diện nào đó, có liên quan đến hệ thống của bản thân cô ta. Giống như người theo Đạo giáo có thể nhìn thấy sức mạnh của Đạo tông. Vì trên người cô có chiếc vòng này, tất nhiên sẽ nhìn thấy yêu ma quỷ quái. Tôi đã thăm dò rồi, ở xung quanh trường học chúng ta không có con quỷ nào như cô nói cả.”

La Quán Trinh giải thích như vậy, tôi chỉ có thể cho rằng đó là ảo giác của mình thôi.

Về phần nữ quỷ, rõ ràng tôi thấy nữ quỷ nhìn Tô Man, làm sao có thể là ảo giác được.

Bất kể thế nào, trước mắt phải giải quyết chuyện của Tô Man đã rồi tính sau.

La Quán Trinh đứng lên nhìn tôi: “Bây giờ cô như thế này, nhất thời tôi không giúp được cô, nhưng cô có thể ở lại đây cùng tôi học hỏi một số kiến thức, nhờ đó sau này cũng dễ dàng tự bảo vệ mình. Bây giờ xem ra, sau này cô sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Có vật này rồi, cô rất dễ hút mấy thứ không sạch sẽ!”

Nghe những gì La Quán Trinh nói, tôi liếc nhìn Quý Mạt Dương, anh ta là sếp của tôi, tôi vẫn cần phải quan tâm ý kiến của anh ta một chút.

Không đợi Quý Mạt Dương lên tiếng, La Quán Trinh liền nói: “Giờ anh ta cũng không giúp cô được đâu.”

“…”

Nghe thì như vậy.

“Vậy được rồi, tôi sẽ ở lại.”

Tôi đồng ý, La Quán Trinh nói tiếp: “Nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta sẽ đi tìm Tô Man.”

“Ừ.”

Tôi nhìn lại, thấy cũng mệt mỏi thật, thế là trở về ngủ.

Vừa nằm xuống thì ngủ thiếp đi. Tôi mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy tôi một mình quay trở lại khu ký túc xá nữ của trường, hơn nữa còn đi thẳng vào.

Vừa vào cổng đã cảm thấy quái lạ, xoay người lại nhìn quanh, vẫn thấy cổng lớn có hàng rào sắt đó.

Sau khi chắc chắn đây là ký túc xá nữ, tôi mới xoay người lại và tiến về phía trong hành lang, tôi không đi tìm Tô Man mà là đi đến gian phòng ngủ 707.

Đến cửa phòng ngủ, tôi đẩy cửa bước vào.

Khung cảnh trước mặt giống như hồi tôi còn học đại học, một chiếc giường một chiếc bàn, cặp sách và sách vở vẫn y nguyên chỗ cũ, có một cô gái đang ngồi trên giường. Cô ấy đang thừ người ra.

Mà trên giường cô ấy còn có một người đàn ông mặc đồ đen đang nằm, người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp, lúc này một chiếc quần lót của cô gái còn đang treo trên một bên chân của người đàn ông.

Và giờ phút này đây, tôi mới phát hiện, nửa thân dưới cô gái đang ngồi trên giường kia không mặc quần, giữa hai chân cô ấy đang chảy máu.

Tôi kinh ngạc nhìn cô gái, nước mắt cô chảy dài trên gương mặt.

Cô gái khóc đầy vẻ bất lực, người đàn ông trên giường mất kiên nhẫn, liền cầm chiếc quần lót lên ném vào mặt cô, cô gái vội vàng chạy đến góc tường ngồi xổm xuống, ôm đầu cố nín khóc. Người đàn ông đứng dậy đi tới túm tóc cô gái, kéo đến bên cửa sổ, ném cô ra ngoài trong trạng thái nửa thân dưới trần truồng như vậy.

Ngoài cửa sổ còn có ánh trăng, tôi nhớ 707 là tầng một, vậy mà tôi luôn nghĩ đó là tầng bảy.

Cô gái lồm cồm ngồi dậy, không biết phải làm sao, càng khóc nhiều hơn, nhưng xung quanh vắng vẻ yên tĩnh, người đàn ông kia cũng vượt qua tường, sau khi ra ngoài thì kéo tóc cô gái, tiếp tục lôi đi.

Lần này là xuyên qua bãi cỏ, qua sân sau của khu ký túc xá nữ và cuối cùng là đến gần khu tưởng niệm phía sau trường.

Trước đài tưởng niệm có một cái hồ, nước hồ đang phun, nước trong hồ trong vắt, cô gái bị kéo lê đến đó, bị dìm cho chết đuối!

Sau khi chết, cô gái nằm sấp trên hồ nước, người đàn ông đã làm chuyện xâm hại cô, rồi khi linh hồn cô gái thoát ra khỏi thân thể, đã bị người đàn ông đó bắt.

Cô gái khóc lóc nhưng vẫn không thoát được, bị đối xử vô nhân tính, khóc đến khàn cả giọng, bên cạnh là thi thể chết đuối của chính cô.

Chớp mắt một cái, đã đến lúc trời sáng.

Một người đi ngang qua khu tưởng niệm, nhìn thấy có người chết đuối trong hồ thì bị dọa cho sợ chết khiếp.

Nhưng người nọ vẫn quay lại mặc quần cho cô gái rồi mới gọi cảnh sát!

Người nọ quay mặt lại, chúng tôi đối mặt với nhau. Cô ấy nhìn thấy tôi và tôi cũng nhìn thấy cô ấy, sau đó tôi đột nhiên tỉnh giấc.

Tôi ngồi dậy, thở hổn hển!

Tại sao lại là tôi?
 

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Trấn Hồn Quan [Trọn Bộ]

 

No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

2