Chương 2: Món quà khủng khiếp trước cửa nhà

“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông lập tức cảnh cáo.

“Cứu nó trước!” Quý Thiến vội đưa tay chỉ về phía Husky bị kẹt giữa chỗ ngồi và hộp tỳ tay.

Tầm nhìn của người đàn ông hạ xuống, sau đó lập tức hiểu ra: “Cô đập vỡ kính của tôi là để cứu nó?”

“Ừ.” Quý Thiến vô thức muốn gật đầu, nhưng không dám cử động.

Không đợi cô kịp phản ứng, một bàn tay to khỏe đã giữ chặt đầu cô, tay kia bảo vệ cánh tay phải của cô, sau đó đưa ra bên ngoài.

Quý Thiến chỉ cảm nhận được một lực mạnh đẩy mình ra, cả người cô cùng với mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi xuống cùng bị đẩy ra.

Cô đứng ở bên ngoài xe, nhìn mình hoàn hảo không sứt mẻ gì, đương nhiên ngoại trừ vết thương ban đầu trên cánh tay ra, còn có chút khó tin, thế là ra được rồi à?

Trong lòng lo lắng cho chú Husky nhỏ, Quý Thiến gạt nỗi sợ hãi đối với người đàn ông, vội vàng sáp tới, chỉ thấy người nọ đã giải cứu Husky từ chỗ ngồi ra, đang xách gáy nó đứng dậy đi ra ngoài.

“Còn việc gì nữa không?” Người đàn ông đứng trước cửa xe, nghiêng đầu lạnh lùng hỏi.

Dưới ánh mắt cực kỳ uy hiếp của anh ấy, Quý Thiến lúng túng quay đầu chỉ vào cửa kính xe: “Cái này…”

“Cô đã cứu nó.” Ngụ ý không cần bồi thường.

“À…” Quý Thiến còn đang ngẩn ngơ, người đàn ông đã lên xe đóng cửa lại. Xe lập tức khởi động, cô đành phải lùi một bước, quả nhiên, chiếc xe cũng lạnh lùng y như chủ nhân của nó, vèo một cái đã phóng nhanh qua trước mặt cô. 

“U~”

Xen lẫn giữa tiếng động cơ còn có tiếng chú Husky nhỏ nức nở.

Quý Thiến bị khói phả đầy mặt, đột nhiên sực tỉnh, cô vừa cứu chó nhà anh ấy mà! Bồi thường là một chuyện, nhưng tên này còn không biết cả nói lời cảm ơn à?

“Ha? Cái loại người gì không biết!”

Quả nhiên giống như cô nghĩ, là một kẻ vô trách nhiệm, độc tài, còn bất lịch sự!

Nhưng chẳng qua cô cũng chỉ vì cún con mà thôi, chẳng có gì phải hối hận, bỏ đi. Nghĩ tới đây, cô quay lại lấy túi đồ, ôm Mao Mao nhà mình rảo bước về phía lối vào căn hộ.

Quét thẻ qua cửa, đi thang máy, sau khi lên đến tầng hai, chắc chắn không có ai vào thang máy nữa cô mới thả nhóc Poodle Mao Mao hiếu động xuống.

Nhóc này là một con đực, chưa chi đã ngọ nguậy nhảy xuống, nó đi vòng quanh thang máy, hưng phấn đánh hơi.

Quý Thiến bèn dứt khoát ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ thô bỉ của nó.

“Đinh…”

Quả nhiên Poodle không hổ là giống chó IQ cao, còn chưa mở cửa nó đã thủ sẵn ở ngay lối ra, chờ cửa mở một cái là quen đường thuộc lối xông ra ngoài.

Dù sao một tầng lầu cũng chỉ có hai nhà, đã đến cửa nhà rồi, Quý Thiến cũng không sợ nó chạy mất, bèn chậm rãi xách túi đi theo.

Vừa đi hai bước đã thấy Mao Mao đảo quanh một hộp quà dưới đất.

Hộp quà đặt ở cửa chính nhà bên cạnh, giấy gói màu hồng thiếu nữ, thậm chí còn buộc một cái nơ dễ thương.

Quý Thiến không khỏi nhíu mày, cô nhớ rõ nhà cách vách là một đôi vợ chồng già, nghe nói con cái đều ở nước ngoài, thời gian trước gặp mặt có tán gẫu, họ còn nói sẽ rời đi nơi khác ở, sao lại có người tặng món quà nữ tính như vậy tới đây chứ? Lại còn đặt trước cửa?

Chẳng lẽ do gõ cửa nhưng không có ai trả lời à?

Đang lúc cô nghi hoặc khó hiểu, thì Mao Mao đã nhe hàm răng sắc nhọn, ngoạm lấy cái hộp.

“Ấy, Mao Mao!” Quý Thiến vội vàng chạy tới ngăn lại.

Thế nhưng Mao Mao lại như phát điên, hừ hừ mấy cái rồi cắn nát vỏ ngoài.

Quý Thiến thầm hô nguy rồi, tuy rằng bản thân Poodle hiếu động, đồ đạc trong nhà bao gồm cả sofa này nọ cũng không ít lần bị Mao Mao cắn tả tơi, nhưng Mao Mao đã qua tuổi ngứa răng từ lâu, hơn nữa cô dạy dỗ tương đối tốt, Mao Mao chưa bao giờ cắn đồ lung tung bên ngoài, sao hôm nay lại giống như phát cuồng vậy. 

Trông nó dữ tợn đến mức khiến cô sợ hãi, chỉ biết đi vòng quanh không biết phải xuống tay từ đâu, nhất là nó còn phát ra tiếng gầm nhẹ như đang bảo vệ đồ ăn.

“Mao Mao!”

Quý Thiến quát to.

“Gừ…”

Mao Mao gầm nhẹ, hai chân trước nằm sấp che chở cái hộp, miệng cắn chặt một góc hộp xé ra. Chó con hất đầu, chỉ nghe xoẹt một tiếng, chiếc hộp bị tàn phá rách tươm, lộ ra một thứ màu đỏ rực.

“A!” Quý Thiến giật mình hoảng hốt lùi về phía sau, ngã ngồi xuống đất, lưng đụng cái rầm vào cửa thang máy.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, một chú cún con nhảy ra ngoài, ngửi thấy mùi quen thuộc bèn nhào thẳng vào người cô, thè lưỡi liếm làm mặt cô dính đầy nước miếng.

Quý Thiến trừng to mắt, tay ôm chú chó còn chưa hoàn hồn, thoạt trông như kẻ ngốc.

“Ô ô ~”

Cún con vui vẻ chu lên.

Nhưng Husky vốn có tiếng kêu kỳ quái, hơn nữa nó còn là một con chó nhỏ, cho nên tiếng kêu kia mềm mại đáng yêu đến lạ.

Rốt cuộc nhiệt độ trong lồng ngực cùng xúc cảm mềm mại cũng kéo Quý Thiến từ trong sợ hãi về. Cô vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy yết hầu vô cùng gợi cảm của một người đàn ông.

Nuốt nước miếng, cô ép ánh mắt mình hướng lên trên, nhìn thấy một đôi mắt sắc bén thâm trầm giờ phút này đang nhìn chằm chằm phía trước, phức tạp sâu xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Con chó nhỏ ở trong ngực Quý Thiến không ngừng giãy giụa, chú Poodle quay đầu lại, thấy chủ nhân nhà mình ôm chó khác, lập tức buông đồ vật dưới chân ra, nhanh chân chạy về phía Quý Thiến.

Nhưng vừa nhìn thấy đối phương là chú chó nhỏ vừa được cứu kia, hai mắt nó tức thì tỏa sáng mà nhào tới.

“Ọe…”

Rốt cục Quý Thiến cũng không nhịn được nôn ra, bởi vì miệng Mao Mao nhà cô toàn một màu đỏ rực.

Cô che miệng lại, một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu nhìn về phía hộp quà.

Nơi đó có một trái tim đỏ tươi nằm nghiêng ngả trên mặt đất, thoạt nhìn trông có vẻ cực kỳ đàn hồi, tựa như mới lấy từ trong lồng ngực ra, chung quanh là máu đỏ tươi sền sệt, làm người ta vừa sợ hãi vừa ghê tởm.

Mao Mao không cắn xé trái tim, chắc nó chỉ dùng mũi hẩy vài cái, bởi vì trái tim kia vẫn còn nguyên vẹn.

“Ụa!” Quý Thiến không thể nào chịu được nữa, cảm thấy dạ dày sôi trào, đồng thời sởn cả tóc gáy.

Một cái hộp đẹp đẽ như vậy mà bên trong lại chứa một trái tim máu me đầm đìa?!

Rốt cuộc là kẻ nào làm vậy?

“Nhường đường một chút.” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp, Quý Thiến chật vật ngẩng lên, nhìn khuôn mặt người đàn ông bị hàm râu quai nón che kín không thấy rõ nét mặt, cô đột nhiên có dự cảm không lành: “Anh… ở phòng bên cạnh?”

Đây không phải là hàng xóm mới của cô đấy chứ?

“Ừ.” Đối phương tích chữ như vàng.

Quý Thiến cố nén sự ghê tởm và sợ hãi, vịn cửa thang máy chuẩn bị đứng lên.

Nhưng cú sốc vừa rồi thật sự quá lớn, lại thêm bị ngã mạnh khiến chân cô mềm nhũn muốn ngã tiếp.

Một bàn tay kịp thời vươn ra, nắm lấy bàn tay cô, sau đó một lực mạnh mẽ nâng cô dậy, giúp cô đứng vững ngay tức khắc.

Trong nháy mắt hai bàn tay giao nhau, một loại cảm giác kỳ diệu xuyên qua người.

Tay anh không giống với những người khác, lòng bàn tay có vết chai, trong nháy mắt nắm tay tiếp xúc cô đã cảm nhận được, nhất là sức lực của đôi cánh tay kia…

Một người đàn ông kỳ lạ với lực tay cực kì vững chãi.

Sau ích kỷ, vô trách nhiệm, lạnh lùng vô tình cùng với bất lịch sự, thì trong lòng Quý Thiến, người đàn ông này lại có thêm một điểm nhận diện mới.  

Đang lúc cô ngẩn ngơ thì tay của người đàn ông đã di chuyển, chuẩn bị rút ra.

Quý Thiến vội vàng buông tay, lần đầu tiên cô giữ chặt tay người khác không buông lâu như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông thần bí và kỳ quái!

Cô không khỏi đỏ mặt, không biết nên nhìn chỗ nào, cũng đúng lúc này, cô tinh mắt phát hiện trên cánh tay người đàn ông có vài vết trầy xước, hẳn là vừa rồi ở bãi đỗ xe vì che chắn cho cô lúc đẩy ra khỏi cửa kính nên bị thủy tinh cứa xước.

Một loại cảm xúc khó tả, không thể giải thích quanh quẩn trong lòng.

Hình như người đàn ông này cũng không đến nỗi đáng ghét như mình nghĩ?

“Ra kia!” Tiếng nạt nộ lạnh lùng vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu nhìn qua thì thấy người đàn ông ấy ngồi trước hộp quà, đang đưa tay gạt những mảnh hộp giấy dính vào trái tim. Mao Mao cùng con chó nhỏ ngồi bên chân anh, tò mò nhìn chằm chằm đồ vật dưới tay anh ấy.

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Yêu Thầm kẻ sát nhân nhà bên [Trọn Bộ]

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *