Chương 1: Bãi đỗ xe kinh hồn
“Thiến Thiến à, hai ngày nay bão Anna đổ bộ, con phải chú ý an toàn đấy. Bảo Tiểu Lâu đẩy hết lịch trình đi, nguy hiểm như vậy, làm sao chạy linh tinh bên ngoài được, không có việc gì thì đừng ra khỏi nhà. Hay là con đổi vé máy bay đi, coi như nghỉ phép sớm.”
Trong khu vực dành cho thú cưng của siêu thị, ngón tay Quý Thiến đang lướt qua những bịch thức ăn cho chó được đóng gói tinh xảo và hấp dẫn, lòng thầm than: Quảng cáo thế này, đến cô cũng muốn tranh thức ăn với Mao Mao nhà cô mất!
Đang nghĩ ngợi vu vơ thì đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng mẹ Mẫn Thục Trinh bất mãn hỏi: “Thiến Thiến, con có nghe mẹ nói gì không đấy?”
“Dạ, con nghe nè!” Quý Thiến vội hồi hồn, trong lòng còn đang cân nhắc có nên đổi khẩu vị cho Mao Mao nhà mình không nhỉ?
“Con nghe được gì hả? Con nhóc này! Thế con nói xem mẹ vừa bảo cái gì?”
“Ai da, mẹ à, mùa hè thành phố G năm nào mà không có bão, mẹ không cần lo lắng quá đâu, vả lại lần này bão Anna chỉ đi ngang qua thành phố G thôi, cách chỗ con còn xa, mẹ yên tâm đi, con gái yêu của mẹ an toàn lắm! Nha!”
“Nhưng mà…”
“Ầy, thôi không nói nữa, con cúp máy đây, có paparazzi tới rồi!” Nói rồi Quý Thiến cấp tốc ấn nút cúp điện thoại, chỉ sợ chậm một giây thôi là lại nghe mẹ cô ca dao thêm bài nữa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dưới chiếc kính râm, đôi môi hoàn mỹ cong lên, Quý Thiến chọn một túi thịt bò que ăn vặt cho chó ném vào giỏ hàng, sau đó dùng một chân đẩy xe, theo xe đẩy trượt về phía trước.
Thanh toán xong, cô xách đồ, thân hình linh hoạt chen qua đám người đông đúc, bước nhanh về phía quầy phục vụ của siêu thị.
“Chào Tiểu Lộ Lộ, đại mỹ nhân của tôi.” Cô chống một tay lên mặt kính quầy, nghiêng người về phía trước, chào hỏi nữ nhân viên trong quầy, dáng vẻ hết sức lưu manh.
Nhân viên phục vụ được cô gọi là Tiểu Lộ Lộ thẹn thùng đỏ mặt, sau đó xoay người lấy thứ gì đó dưới bàn.
“Gâu gâu, gâu gâu!”
Dưới gầm bàn lập tức vang lên tiếng chó con hưng phấn sủa, nhân viên phục vụ vừa đứng dậy, con thú nhỏ trong ngực đã nhịn không được giãy giụa ngã xuống tủ kính, bắp chân đáng yêu loạng choạng quào cửa kính vài cái mới đứng dậy được, hưng phấn nhào vào lòng Quý Thiến.
“Gâu gâu!” Cún con cọ vài cái lên người Quý Thiến, vừa sủa vừa thè lưỡi liếm mặt cô.
“Ngoan ngoãn chút cho tao!” Quý Thiến tét mông nó, sau đó một tay xách túi đồ, một tay ôm chó nhỏ, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Cám ơn Tiểu Lộ Lộ đã chăm sóc Mao Mao nhà chúng ta nha!” Vừa nói cô còn nháy mắt thả thính.
Tuy rằng cặp kính râm to đã che mất ánh mắt quyến rũ tung bay của cô, nhưng không thể ngăn cản cô tản ra sức quyến rũ chết người, Tiểu Lộ Lộ bắt chéo hai tay ôm ngực, cầm lòng không đặng sa vào u mê.
A a a! Nữ thần chơi xấu!
Lại còn một tay xách đồ, một tay ôm Poodle, năng lực bạn trai level max!
Hu hu hu…
Quý Thiến nào biết mình lại vừa làm rung rinh thêm một trái tim nữa rồi, cô ôm cún con nhà mình tiến thẳng tới lối đi.
Đây là siêu thị ở tầng dưới khu chung cư bọn họ, đi thẳng lối này sẽ tới bãi đỗ xe tầng hầm B1, quẹt thẻ qua cửa là có thể lên thẳng trên lầu, cho nên bình thường Quý Thiến cũng lười đi vòng từ tầng 1 về nhà.
Có đường tắt tội gì không đi?
Nhưng mà không biết tại sao, hôm nay đèn ở bãi đỗ xe lại như co giật, cứ chớp nháy không ngừng. Trong hoàn cảnh tranh sáng tranh tối, lại thêm gió lạnh vù vù đặc trưng của bãi đỗ xe, không khỏi có chút rợn người, cho dù Quý Thiến có to gan thì giờ phút này cũng thấy hơi sợ.
Tháng trước cô vừa quay xong một bộ phim kinh dị, tuy rằng là một câu chuyện tình éo le trắc trở, nhưng mở đầu phim vẫn có một số yếu tố kinh dị, thế cho nên lúc này, những hình ảnh kinh dị sống động đó lại bật ra trong đầu, khiến cánh tay cô nổi đầy da gà, bước chân cũng không khỏi tăng nhanh.
Bụp!
“Ai đấy?” Cô giật mình.
“Gâu gâu!” Mao Mao trong ngực lập tức ngọ nguậy sủa vào khoảng không.
Quý Thiến cảnh giác, xoay người quan sát xung quanh, lúc này tim đã nảy lên tận cổ họng rồi.
Không có ma, nhưng ngộ nhỡ có sát nhân biến thái thì sao!
Cô lại hay thả trí bay xa, tưởng tượng vớ vẩn, cho dù có to gan đến đâu cũng không tránh được thần hồn nát thần tính.
“Gâu gâu, gâu gâu!” Đúng lúc thần kinh cô đang căng như dây đàn thì Mao Mao trong ngực giãy ra, thoăn thoắt lăn xuống đất, sau đó chạy nhanh về phía trước.
“Ấy, Mao Mao, quay lại cho tao!
Cho dù sợ hãi Quý Thiến cũng chỉ có thể cắn răng đuổi theo. Rảnh tay rồi, cô dứt khoát tháo luôn kính râm xuống, thật sự là mờ quá mà!
Kính râm vừa tháo xuống, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo cũng lộ ra, đó chính là khuôn mặt trên quảng cáo sữa chua mà mọi người thường uống, vô cùng quen thuộc!
Thì ra cô chính là một trong tứ đại minh tinh nổi tiếng của làng giải trí hiện nay, diễn viên Quý Thiến được mệnh danh là nữ thần cổ trang.
Cơn gió lạnh ùa qua hất tung mái tóc xoăn mềm mại của cô, lưu lại một mùi hương thoang thoảng trong không khí, nhưng cũng thành công che mất mặt cô. Mà bóng lưng chạy hộc tốc kia, đâu còn chút vẻ đẹp tao nhã nào khi quay MV nữa, thực sự xốc xếch không khác gì dân tị nạn.
“Mao Mao, quay lại đây! Mày quay lại đây ngay!”
Nỗi sợ hãi đã bị sự lo lắng thay thế, phải biết rằng có không ít chó cưng từng chết dưới bánh xe rồi đó! Đây là bãi đậu xe, nhỡ đâu Mao Mao chạy trúng vào gầm chiếc xe nào đang chạy thì sao!
“Gâu gâu! Gâu gâu!”
Đang lúc Quý Thiến chạy đến thở không ra hơi thì cuối cùng cũng nghe được tiếng sủa quen thuộc, cô vội vàng chạy về phía phát ra âm thanh.
Coi như thấy rồi!
Cô chống gối thở hổn hển, sau đó ngoắc tay gọi: “Mao Mao, qua đây.”
Ai ngờ Mao Mao chỉ nhìn cô một cái rồi lại xoay quanh cái xe trước mặt nó sủa inh ỏi, thậm chí còn dùng chân trước sốt ruột cào cửa xe.
“Mao Mao?” Quý Thiến lấy làm lạ đi tới, thật sự là hành vi của Mao Mao quá khác thường.
“Ư ử~”
Một tiếng rên rỉ cực nhỏ của chó con truyền tới, Quý Thiến lập tức mở to mắt, nhìn thấy Mao Mao dựng thẳng tai, càng sủa hăng hơn, ra sức cào cửa.
Cô đến gần ngó vào trong xe, thế mà lại có một chú Husky nhỏ ở đây!
Bộ lông đen trắng đan xen, trông có vẻ bông bông mềm mại, lúc này nó đang nằm sấp ở vị trí hộp tỳ tay trung tâm.
Mà không, nó bị kẹt rồi! Bị mắc kẹt giữa hộp tỳ tay trung tâm và ghế lái phụ! Chân trước bám vào hộp tỳ tay.
“Gâu Gâu!” Mao Mao vẫn đang sủa, Quý Thiến phát hiện miệng Husky cũng khép mở, nghe không rõ lắm nhưng cũng có thể đoán được, chắc chắn nó đang đáp lại Mao Mao.
Quý Thiến ôm Mao Mao lên, nựng cái mũi ướt át của nó, khen: “Thì ra là mày phát hiện nó đang gặp nguy hiểm đúng không? Xem tao đây.”
Nói rồi cô đặt túi đồ cùng Mao Mao xuống chỗ cách xe không xa, sau đó lấy một chai sữa chua từ trong túi ra, cầm trong tay áng chừng, vòng quanh xe đi tới bên vị trí ghế lái.
Khóe môi cong lên, ánh mắt kiên định, hệt như một chị đại giang hồ.
“Ya…!”
Chỉ thấy cô cầm chai sữa chua trong tay đập thẳng vào mặt kính trước của xe.
Ai ngờ đâu, ngại ghê…
Kính không vỡ như mong đợi, mà ngược lại cô vì khống chế lực không tốt nên loạng choạng lui về sau mấy bước.
Quý Thiến ngại ngùng sờ mũi, nhìn xuyên qua đầu xe đối mặt với Mao Mao, rõ ràng cảm nhận được sự khinh thường đến từ bạn chó.
Cô quay đầu, lần nữa đi tới trước kính chắn gió của xe, có chút u sầu nhìn lớp kính thủy tinh, quả nhiên, quay phim với thực tế vẫn khác nhau một trời một vực!
Nhưng mà…
Nhìn kỹ thì… trên kính có vết nứt!
Ha ha ha ha! Bảo mà, dù gì cô cũng từng luyện tập đập kính rồi!
Lần này cô thông minh hơn, dứt khoát đứng tại chỗ, cầm chai sữa chua nện mạnh vào chỗ vết nứt.
Mình không tin không đập vỡ được tấm kính này!
Vừa rồi, lúc vòng qua đầu xe, cô đã quan sát thấy đây là một chiếc xe con nội địa giá khoảng mấy chục ngàn, lúc ấy trong lòng không nhịn được cảm thán, trong khu chung cư cao cấp như vậy mà có thể bắt gặp một chiếc xe thế này giữa đám xe sang, cũng coi như một làn gió lạ.
Hiện tại cô chỉ có thể vui mừng vì may mà là một chiếc xe rẻ tiền, chứ không chưa kể đập rồi không bồi thường nổi, mà còn chưa chắc đã đập vỡ được đâu.
Nhưng nhìn cái thân xe bẩn thỉu cùng hành vi tùy tiện nhốt chó trong xe kia, Quý Thiến phỏng đoán, chủ nhân của nhóc Husky này chắc chắn là một tên vô trách nhiệm, độc tài, lạnh lùng vô tình!
Cô vừa ra sức đập vừa độc ác nghĩ, nhất là khi mặt kính vỡ vụn, thò đầu vào trong thấy rõ tình trạng khổ sở của Husky, cảm xúc cùng lửa giận của cô càng tăng lên đến đỉnh điểm.
Là một người yêu chó, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi như vậy được!
Cô cẩn thận tránh miệng kính vỡ vụn nham nhở, cố gắng ép tay thật sát bên người, lách vào trong.
“Ngoan nha, chị ôm nào, không sợ, chị đến cứu em rồi…”
Cô vừa dịu dàng trấn an chú chó bị mắc kẹt, vừa gian nan duỗi tay ra. Đúng lúc sắp chạm tới thân thể mềm mại của chó con, thì ai ngờ…
“Cô đang làm gì đấy?”
Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ như sấm dội vang lên trên đỉnh đầu khiến cô sợ tới mức muốn rụt đầu, rút tay theo phản xạ.
Nhưng lỗ kính chỉ lớn có chừng ấy, cô lại cuống quýt khiến cánh tay bên ngoài bị cứa vào đầu thủy tinh bén nhọn, đau đến mức buột miệng xuýt xoa.
“Đứng yên!” Bị cảnh cáo, cô sợ hãi lập tức không nhúc nhích.
Quả thực cô không dám động đậy nữa rồi, bởi vì tóc cũng bị vướng vào, chắc chắn trăm phần trăm, nếu còn nhích thêm tí nữa thôi là có khả năng đầu mình cũng bị cạo đi luôn cả mảng.
Ngay sau đó, cửa xe bên ghế phụ được mở ra, cô khóc không ra nước mắt ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải một đôi mắt sâu thẳm âm u, trái tim đập lỡ một nhịp.
Đó là một đôi mắt thế nào ư: sắc bén, thâm thúy, âm u! Giống như một thanh kiếm sắc bén, găm thẳng vào linh hồn người ta.
Cô vội vàng tránh đi tầm mắt sắc bén khiến người khác phải hoảng hốt này, sau đó đánh giá tướng mạo của chủ xe.
Quả nhiên không khác so với cô đoán là mấy, một ông chú dị hợm thô bỉ!
Đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, mặt lởm chởm râu quai nón, ngoại trừ cái mũi cao thẳng cùng đôi mắt sắc bén kia ra, cô thậm chí còn không tìm được miệng anh ấy, dáng vẻ thô tục lại còn cực kỳ đáng sợ!
Nhất là cái khí thế kia, sao lại khủng bố như vậy cơ chứ?
Quý Thiến không biết rằng, khi cô đang quan sát người đàn ông thì đối phương cũng đồng thời đánh giá cô.
Tống Trăn bị người phụ nữ ngu xuẩn trước mặt nhìn chằm chằm, bèn không vui nhíu mày. Nếu anh nhớ không lầm thì người phụ nữ vừa “chọc ghẹo” nhân viên phục vụ ở siêu thị lúc nãy chính là cô. Từ trước đến nay khả năng quan sát của anh luôn rất tốt, huống chi hiện tại còn có một con Poodle đang quấn quýt bên chân anh đây.
Đến cả phụ nữ cũng chọc ghẹo, cô gái này với thú cưng nhà cô nuôi đúng là… không khác gì nhau.
Ấn tượng của hai người với đối phương nhất quán đến kỳ lạ, đều… không tốt như nhau.
Trong nháy mắt người kia ngồi vào, thậm chí Quý Thiến cảm thấy tim mình như thắt lại, không khí trong toàn bộ không gian đều loãng đi rất nhiều, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân.
Mẹ ơi, tên này không phải kẻ sát nhân đó chứ?
Chỉ thấy anh ngồi xuống ghế phụ, định cúi người tới gần.
Quý Thiến giật mình, tức khắc lui về phía sau.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |