Chương 3: Chuột lột và mục sư
“Không phải anh đắc tội với ai rồi đấy chứ?” Quý Thiến dựa cửa thang máy, dè dặt hỏi.
Người đàn ông ngoái đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, không hề có ý định trả lời.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh kia, Quý Thiến lập tức ngậm miệng, nhưng trong đầu lại không nhịn được bắt đầu nghĩ lung tung.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Chỉ thấy người nọ vươn tay quệt chút máu đưa lên mũi ngửi, sau đó cứ thế nhặt trái tim đầy máu kia lên.
Quý Thiến vội vàng nghiêng đầu tránh đi không dám nhìn, lại chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp cuốn hút của người kia vang lên:
“Tim lợn.”
“Hả?”
Vừa quay lại nhìn đã thấy người đàn ông mặt mũi vô cảm cầm trái tim đi về phía này, sau đó ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Quý Thiến chỉ vào anh ấy hỏi: “Anh… anh… anh…” Không thấy tởm à?
Người nọ đi tới gạt tay cô ra: “Không vứt đi chẳng nhẽ cô muốn mang về xào ăn?”
Ọe!
Quý Thiến lại buồn nôn rồi.
Nhưng đợi đến lúc cô hoàn hồn, kẻ này đã xách gáy con chó nhỏ, mở cửa phòng đi vào.
Ôi mẹ ơi! Là hàng xóm thật luôn hả?
Cô trợn trắng mắt, đến khi cúi đầu nhìn thấy Mao Mao mặt mũi dính đầy máu thì cạn lời, bấy giờ mới mở khóa vân tay vào nhà, ôm chó đi tắm rửa.
Không tắm sạch sẽ cho nhóc con này thì từ nay cô không dám hôn nó nữa mất!
Tiếng nước chảy rào rào vang lên trong phòng tắm, trong lúc tắm, cô cũng dần bình tĩnh lại.
Tim lợn?
Nếu như chỉ là trò đùa dai thì sao, có khi không phải do người đàn ông kia xích mích với người khác?
Chẳng lẽ là cô?
Thân là minh tinh, thỉnh thoảng cô cũng nhận được một ít thư đe dọa. Chẳng nhẽ… là antifans của cô làm, nhưng lại đặt nhầm cửa?
Nhưng trước kia nhận được thư đe dọa thì cùng lắm cũng chỉ là móng tay bôi thuốc màu đỏ lòm, chứ khủng bố như lần này vẫn là trường hợp đầu tiên.
Mà, làm sao người đàn ông kia lại biết đó là tim lợn?
Nhớ tới vết chai trên ngón tay người đó, mắt Quý Thiến híp lại, người này làm nghề gì nhỉ?
Đối với cô mà nói, người đàn ông này tràn ngập thần bí và mâu thuẫn.
Khu chung cư khép kín mà bọn họ đang ở tên là Thắng Cảnh Lãm Sơn, có biệt thự, nhà vườn và các loại nhà cao tầng nhỏ, gần nội thành lại có tầm nhìn đẹp, hoàn cảnh sống và tính tiện lợi đều được ưu ái, quan trọng là còn đảm bảo được sự riêng tư, là một trong số ít các khu dân cư cao cấp gần biển tại thành phố G.
Người có thể mua nhà ở đây không phú thì quý, kể cả có thuê thì khách thuê cũng là người có tài chính vững vàng.
Hàng xóm mới của cô lái chiếc xe còm có mấy vạn, nhưng lại sống trong khu chung cư xa hoa thế này, đúng là quá mâu thuẫn.
Chưa kể bộ râu của anh ấy mang lại cảm giác bừa bộn giống hệt cái xe, thế nhưng bàn tay xách cổ Husky thì móng tay lại rất sạch sẽ…
“Gâu gâu! Gâu gâu!”
Tiếng sủa của Mao Mao kéo suy nghĩ của Quý Thiến về hiện tại. Cô vội vỗ đầu nó trấn an, rồi tập trung tắm rửa.
“Ngoan nha, để chị tắm sạch cho cưng, nào, bôi thêm ít xà bông bên ngoài miệng.”
Quý Thiến tỉ mỉ rửa sạch vết máu trên miệng nó, lại dùng xà phòng rửa thêm vài lần.
Tiếng nước trong nhà tắm rào rào vang vọng, cô lại mải tắm cho Mao Mao nên hoàn toàn không nghe thấy chuông di động vang lên ngoài phòng khách.
Trên bàn trà, màn hình di động kiên trì nhấp nháy, nhạc chuông lặp đi lặp lại liên hồi, cuối cùng sập nguồn vì hết pin.
Nháy mắt đã vài tiếng trôi qua.
Đừng thấy chó poodle nhỏ mà nghĩ tắm cho nó dễ, để tắm sạch từ đầu đến chân cũng phải tốn công lắm đấy.
Xong xuôi sạch sẽ, Quý Thiến đặt chú chó lên chiếc ghế đẩu cao thường sấy lông, đang chuẩn bị đứng dậy lấy máy sấy thì… phụt một cái mất điện, xung quanh chìm vào bóng tối.
Cô loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, thế mà trời đã tối rồi.
“Cái quái gì nữa đây!”
Quý Thiến không khỏi bực bội, vội vàng cầm khăn tắm bọc cả người Mao Mao lại, vừa mở cửa phòng tắm đã thấy gió lớn ập vào mặt.
Phòng khách như bỗng chốc biến thành sân thể dục rộng rãi trống trải, gió lớn quét qua phát ra âm thành phần phật.
Bão?
Danh từ này lập tức bật ra trong đầu Quý Thiến.
Cô vội vàng ôm Mao Mao lần mò tìm đường đi vào phòng khách, dưới chân có tiếng giẫm lên giấy loạt xoạt, chắc là kịch bản của cô. Cô vươn tay sờ soạng mặt bàn, cuối cùng cũng tìm thấy di động, đang định kiểm tra xem có chuyện gì thì phát hiện di động đã hết pin sập nguồn.
Âm thanh phần phật vẫn vang lên không ngừng, choang một tiếng, bình hoa trang trí bên cạnh tivi rơi xuống vỡ tan.
Thấy không ổn, cô vội vàng đứng dậy định đi đóng cửa sổ.
Mấy ngày này oi bức, lúc ra khỏi nhà cô không đóng kín cửa mà để hở một khe nhỏ, chắc là gió lùa từ đó vào.
Nào ngờ mới bước được vài bước, đột nhiên có tiếng va chạm cực lớn vang lên, hình như có thứ gì đó đập vào bức tường bên ngoài tòa nhà.
Tiếng vang to thế này chứng tỏ vật đó phải cực kỳ nặng, nghe có vẻ như là cây đại thụ hoặc là ô tô!
Quý Thiến kinh hãi trợn tròn mắt, trong bóng tối không thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng cuồng phong ngoài trời lại như vô số bóng ma đang cuồn cuộn nổi lên, thật là khủng khiếp!
Giây phút này cô mới ý thức được, uy thế của cơn bão này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với những cơn bão bình thường hay gặp!
Chưa kịp tiêu hóa sự thật này, cửa sổ thủy tinh đã vang lên tiếng vụn vỡ.
“Gâu gâu!” Mao Mao cũng cảm thấy bất an.
Cửa sổ thủy tinh kêu lạch cạch, đèn trần và đồ đạc trong nhà cũng đang rung lên, thậm chí cô còn có cảm giác cả tòa nhà đều rung chuyển.
Quý Thiến theo bản năng lùi về sau một bước, không chút do dự xoay người ôm Mao Mao bỏ chạy.
Không thể ở trong nhà được nữa, cô phải chạy ra thang máy hoặc lối thoát hiểm trú tạm, chứ trong nhà nhiều đồ đạc thế này, chỉ một cái bay tới thôi là đủ đập cô chết ngắc!
Vừa mới chạy đến cửa, còn chưa kịp mở thì một trận cuồng phong từ phía sau đã ập đến khiến cô dựng cả tóc gáy.
Loảng xoảng!
Choang!
Gâu gâu!
Người cô đột nhiên bị bắn đầy nước, tiếng nước chảy ào ào vang lên bên tai, thậm chí cả tiếng con cá giãy giụa trên nền đất cũng rõ mồn một.
Quý Thiến đổ mồ hôi lạnh, bàn tay kéo cửa cũng run lẩy bẩy. Lạch cạch, cô vội vàng kéo cửa lao ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô liếc nhìn trong nhà. Tia chớp sáng lên, chỉ thấy bể cá vỡ tan cùng cánh cửa nện ở ngay trên bể.
Cơn bão hất bay cánh cửa ngăn giữa phòng khách và ban công nhà cô, phi thẳng vào nhà!
Nếu như không có bể cá thì cánh cửa này sẽ đổ sập lên lưng cô, lúc ấy có phải cô sẽ mất mạng hay không?
Không kịp xúc động, trong lòng cô chỉ còn lại sợ hãi, lập tức bất chấp dáng vẻ nhếch nhác của bản thân, ôm Mao Mao chạy tới góc rẽ vào thang máy.
Ai ngờ vừa mới đẩy cửa phòng hộ ra, cô đã thấy một cảnh tượng khó tin…
Trong cầu thang, ánh sáng ấm áp chiếu rọi, người đàn ông là hàng xóm kia đang ngồi bên một chiếc bàn gấp giản dị. Trên mặt bàn bày mấy ngọn nến đang cháy, mà người nọ thì đang dùng đèn pin đọc sách, bên chân là chú chó nhỏ vô tư lự ngủ say sưa.
Ngoài hành lang mưa gió quay cuồng, anh lại lặng yên bình tĩnh hệt như một mục sư từ thế kỷ trước đang bảo vệ sự bình yên của linh hồn.
So với anh… Quý Thiến quét mắt nhìn bản thân ướt như chuột lột không khác gì con chó nhà mình, chật vật không chịu nổi.
Đúng lúc này, chú chó con bỗng mở to hai mắt, vểnh tai nhìn về phía cô. Tầm mắt của người đàn ông cũng dời mắt khỏi quyển sách trong tay, ngẩng lên nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |