Chương 4: Chào chú ạ

Ánh mắt người đàn ông u tối mà sâu xa, giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Thiến bỗng nảy sinh cảm giác sợ hãi như rơi xuống vực sâu, nhưng nhìn lại lần nữa thì cảm giác ấy đã biến mất, chẳng qua chỉ là một ông chú lôi thôi bình thường mà thôi.

“Chào chú, à không, chào anh. Tôi…”

Rầm!

Cánh cửa an toàn mà cô đang kéo bỗng nhiên đóng sập lại. Cô đang đứng phía sau cửa nhìn nó sắp đập lên mặt mình, bỗng cổ tay bị siết chặt truyền đến cảm giác đau đớn, làm cô kìm lòng không đặng mà hít sâu một hơi. Lúc cô đóng cửa không dùng nhiều lực, không ngờ cửa sổ ngoài hành lang cũng bị gió thổi bung, gió to chợt ập tới, khiến người ta không thể phòng bị.

“Gâu gâu! Gâu gâu!” Mao Mao bứt rứt sủa ầm lên, đứng trước mặt thiên tai, bọn họ đều quá mức nhỏ bé.

Chỉ cần đẩy cửa ra là bước vào vùng an toàn, nhưng Quý Thiến lại đột nhiên do dự.

Vừa rồi cô bật thốt lên một tiếng “chú”, không biết người ta có nghe được không…

Xấu hổ quá! Do cô sợ quá nên kỹ năng giao tiếp với người xa lạ cũng giảm sút luôn sao? Gọi người ta là chú, nhỡ đắc tội với người ta thì làm thế nào giờ? Thế giới này không thể trung thực vậy được đâu nha!

Làm sao đây? Vào hay không vào?

Tuy nhiên cô vốn không phải kiểu người hay chần chừ, mặc dù mặt mũi nhăn tít hiện rõ hai chữ “không vui” nhưng thân thể vẫn rất thành thật đẩy cửa bước vào, thò đầu nhếch môi cười gượng: “Husky, chào anh. Tôi có thể ở đấy tránh gió không? Gió bên ngoài t…”

Tiếng cửa đóng sập lại cắt ngang lời cô, nhưng dù sao cũng khóa cô lại bên trong thang gác – mảnh đất an toàn không có gió bão. Người đàn ông hơi nhếch mày, ánh mắt rời khỏi trang sách, bình tĩnh nhìn thẳng cô. 

Quý Thiến đang không hiểu ra sao thì nghe anh nói: “Ngồi đi.”

Người ấy rút từ dưới gầm bàn ra một cái ghế gấp, để ở phía bên kia bàn.

Quý Thiến có chút ngạc nhiên trước sự bình tĩnh và thản nhiên của anh. Ghế này anh ấy chuẩn bị từ trước rồi hay là thừa ra? Khí thế mạnh mẽ trên người anh ấy thậm chí còn mang lại cho cô ảo giác nơi này không phải cầu thang công cộng mà là nhà anh, còn mảnh đất dưới chân cô là địa bàn của đối phương.

“Cám ơn!” Cô vội gật đầu đáp lại.

Bây giờ người này đột nhiên mời cô ngồi, khiến cô có ảo giác như mình được mời đến nhà làm khách vậy, tự nhiên thấy câu nệ ghê!

Sau khi ngồi xuống, không gian chìm vào yên lặng. Đối mặt với vị hàng xóm xa lạ dưới cái thời tiết chết dẫm này, người ta lại còn đang đọc sách, đủ hiểu ngượng ngập đến mức nào. 

Vì không để cho chính mình có vẻ xấu hổ, cô bắt đầu giống học sinh bị mời vào văn phòng, lén lút quan sát phương trời thần kỳ do người này cải tạo.

Có cả lều trại với túi ngủ luôn – dù chưa bung ra nhưng làm sao qua nổi con mắt này của cô được! Túi ngủ đặt cạnh chiếc ba lô căng phồng, không biết bên trong đựng những gì; trên bàn đặt một cái sạc dự phòng. Cô nghĩ đến chiếc di động hết pin của mình, lại nhìn sang hành trang đầy đủ của hàng xóm, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.

Nội tâm đang cảm khái thì dưới chân cô đột nhiên bị thứ gì đó đụng phải. Cô lập tức rụt chân về, cúi đầu nhìn, hóa ra là chú cún Husky. 

Giờ phút này con cún đáng yêu đang đặt hai chân trước lên cẳng chân trắng bóc của cô, hai mắt ngập nước mở to tò mò nhìn cô và Mao Mao trong ngực. 

Cái mũi nhạy bén của Mao Mao cũng đã sớm phát hiện sự tồn tại của Husky, nó lập tức vặn vẹo thân thể muốn nhảy từ trong ngực Quý Thiến ra ngoài. Nhưng cả người nó bị khăn bọc kín, lại bị cô ôm không rời tay, làm sao mà giãy ra được.

“Nằm yên đó! Người còn ướt sũng kia kìa, lau khô xong rồi muốn đi đâu thì đi.”  Quý Thiến vỗ nhẹ vào cái thân thể tròn lẳn của chó cưng, sau đó trong ánh mắt ai oán và tiếng rên nức nở của nó, vươn tay sờ đầu Husky.

“Xin chào nha, mày tên gì thế?”

Husky dùng đầu lưỡi ấm áp mềm mại liếm tay cô, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, mắt đen phiếm xanh dễ thương đến mức làm tim người khác mềm nhũn. 

“Ư ử.”

Tiếng kêu cũng đáng yêu luôn!

Nghe thấy tiếng đồng loại, Mao Mao không nhịn được đáp lại. Quý Thiến đè đầu nó xuống, cười nói với Husky: “Mày tự chơi trước nha. Chị lau người cho nhóc này xong rồi hai đứa cùng chơi nhé?”

Husky tròn mắt nhìn Quý Thiến, thấy cô chỉ cười chứ không ôm mình thì kêu một tiếng tủi thân rồi cúi đầu nghịch dép lê của cô. 

Quý Thiến hơi buồn cười, thấy Mao Mao trong ngực giãy giụa đòi ra nên cũng mặc kệ Husky nghịch ngợm, kéo khăn tắm ra lau đầu cho Mao Mao. 

Bé cưng được khăn mềm bọc lại ngay tức khắc không kêu nữa, thoải mái cọ đầu vào khăn tắm, cổ cũng vươn ra thật dài, ra vẻ ta đây đã sẵn sàng được vuốt lông, mông nhỏ cũng không nhịn được mà uốn éo.

Không gian chìm vào im lặng, Tống Trăn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái ngồi đối diện mình.

Dưới ánh nến, thiếu nữ cúi đầu, tóc đen mềm mại vắt sau tai, lộ ra gương mặt trắng nõn và chiếc cổ thanh tú xinh đẹp. Ánh sáng vàng ấm áp phủ lên mặt cô một lớp màu cam nhàn nhạt, ngón tay mềm mại cử động, sự dịu dàng chảy xuôi trong con ngươi và nét cười dịu dàng bên khóe miệng trông có vẻ ấm áp mà hết sức mê hoặc lòng người.

Tống Trăn không khỏi có chút thất thần, trong đầu hiện ra hình ảnh tương tự: nhóc con lừa gạt nháy mắt biến thành một thiếu nữ đang dịu dàng lau khô lông cho Husky, rồi bỗng nhiên quang cảnh tốt đẹp biến thành biển máu đỏ rực dâng trào. Đồng tử anh đột nhiên co rút, sắc mặt căng chặt lạnh lùng, cả người phát ra hơi thở người sống chớ lại gần.

“Ư ử.” Husky đang nằm bên chân Quý Thiến dường như cảm nhận được nguy hiểm, lập tức trở mình ngồi xuống nấp sau chân Quý Thiến, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Tống Trăn gầm gừ.

Mao Mao trong ngực không nhúc nhích như đang cảnh giác điều gì.

Quý Thiến thấy hai nhóc này như vậy không hiểu ra sao, bèn quay đầu nhìn người đàn ông đối diện. Mặt anh phủ đầy sương lạnh, không chút biểu cảm, nhìn khá đáng sợ.

“Anh làm sao vậy?” Cô bạo gan hỏi.

Người nọ liếc cô một cái, ánh mắt sâu sắc mà phức tạp, phức tạp đến mức khiến Quý Thiến phát hoảng. Ngay khi cô cảm thấy được bản thân sắp không trụ nổi dưới cái khí thế lạnh như dao găm này, thì đối phương đột nhiên đứng dậy đi sang chỗ lều trại đã dựng bên cạnh.

Chắc anh ấy không đi lấy búa hay dao gì đâu nhỉ?

Giết người? Phanh thây?

Phim truyền hình không phải đều như vậy ư? Án mạng trong cầu thang, mất điện, không có nhân chứng cũng không có camera, thậm chí còn có bão to yểm hộ – hoàn cảnh quá lý tưởng, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Thần kinh cô thô đến mức nào mới dám ở một mình trong phòng, lộn, cầu thang với một người đàn ông thần bí lạnh lùng như thế cơ chứ!

Nghĩ đến đây cô nổi cả da gà… Chắc không phải đâu ha?

Liên tưởng đến trái tim máu me đầm đìa lúc trước, cô lại càng sợ hơn. Chân tay như bị đóng đinh tại chỗ, thân thể cứng đờ, chỉ còn ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng người kia, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Yêu Thầm kẻ sát nhân nhà bên [Trọn Bộ]

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *