Chương 8: Sẽ không có nữa

Mai di nương mỉm cười: “Lão gia đã nghĩ nhiều rồi, không phải thiếp vì tức giận nên mới chép kinh. Thiếp cầu phúc cho Du Du của chúng ta, chỉ cần con bé sống tốt thì thiếp sẽ ổn.”

Đàn đồng tri nhanh chóng phụ họa: “Đương nhiên rồi, ta cũng muốn con gái của chúng ta sống tốt. Ừm… Tuyết Thanh, chúng ta sinh thêm một đứa con trai đi, như vậy sau này nàng và Du Du…”

Mai di nương cười như không cười, nhìn ông ta: “Bây giờ lão gia đã có năm người con trai rồi, dòng đích hai người, dòng thứ ba người, lại thêm một người nữa thì người có nuôi nổi không? Huống hồ còn phải nuôi sáu người con gái nữa, nhiều người như vậy, thành thân đọc sách, khoản nào cũng cần dùng tiền. Người nhìn người xem, tuổi còn trẻ mà đã có tóc bạc có nếp nhăn rồi, trông giống như năm mươi tuổi vậy.”

Đàn đồng tri kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Ta già như vậy rồi sao?”

Bàn tay thon dài của Mai di nương chỉ lên mặt ông ta, bà nói: “Ở đây, ở đây đều là nếp nhăn, trước đây người không như vậy. Thiếp ấy à, chỉ cầu cho người bình an, không muốn có con trai gì đó rồi liên lụy đến người. Chỉ cần người sống tốt thì mẹ con thiếp sẽ sống tốt, người không sống tốt thì cho dù có cả mười đứa con trai thì sao chứ? Còn không phải đều là cục nợ sao!”

Đàn đồng tri nhìn bà với vẻ mặt phức tạp, ông đột nhiên kích động nắm lấy tay bà, đôi môi run rẩy nói khẽ: “Tuyết Thanh, bao nhiêu năm trôi qua rồi, chỉ có nàng đối xử với ta tốt nhất. Ta có lỗi với nàng, có lỗi với Du Du!”

“Thiếp hiểu người.” Mai di nương chu đáo vỗ tay ông ta, ôn hòa nói: “Đừng nhắc đến chuyện trong quá khứ nữa, thái thái là một chủ mẫu tốt, mắt nhìn của người rất tốt, nghỉ ngơi đi.”

Đàn đồng tri giống như một thiếu niên vừa mới biết yêu vậy, kích động kéo bà tâm sự: “Tuyết Thanh, chỉ có nàng thương ta quan tâm ta nhất, đương nhiên. Thái thái cũng vô cùng hiền thục… Ta thề với nàng, những người phụ nữ kia đều do ta bị ép không có cách nào, vì nhà chúng ta, vì tiền đồ nên mới không thể không nhận, nàng biết đó, họ đều có lai lịch…”

Mai di nương dịu dàng, mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu. Đàn đồng tri nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, cơn buồn ngủ ập lên đầu, kéo bà tỏ tấm lòng trung: “Nàng nói đúng, bọn trẻ trong nhà chúng ta đủ nhiều rồi, không thể sinh thêm nữa, nếu không cuộc sống của mọi người đều sẽ không tốt, ngày mai ta sẽ sắp xếp.”

Mai di nương nói: “Lão gia hồ đồ rồi, thiếp chưa từng nói những lời này, người là chủ một nhà, những chuyện này nên do người làm chủ, người nói thế nào thì là thế đó.”

“Đúng vậy, nàng chưa từng nói, là ta quyết định.” Đàn đồng tri mệt rồi, nằm xuống một lúc là ngủ luôn.

Mai di nương bình thản cất kinh Phật vào trong hộp, khóa lại rồi mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Đàn Du Du tỉnh dậy, người cha cặn bã đã đến nha môn rồi. Mai di nương ngồi trước cửa sổ dùng kim chỉ xâu hoa nhài lại thành chuỗi, thấy cô đi tới, bà tiện tay đính một chuỗi hoa nhài trắng tuyết thơm dịu lên áo cô.

“Sáng nay ăn gì ạ?” Đàn Du Du ngửi hoa nhài, khuôn mặt mang nét tròn trịa của trẻ sơ sinh lộ vẻ hồng hào, đôi mắt sáng long lanh.

“Đến chỗ thái thái ăn, sáng sớm thái thái đã sai người tới nói là đã bảo nhà bếp làm món ngon rồi, để con và tam tỷ tỷ của con bớt sợ.” Mai di nương đặt chuỗi hoa nhài đã xâu xong lên đĩa thủy tinh, đưa cho đại nha hoàn Liễu Chi cầm, dắt tay Đàn Du Du đi về phía nhà chính.

Không còn sớm nữa, tất cả những người đến thỉnh an đã đi rồi, trong gian chính chỉ có Chu thị và Đàn Như Ý đang ngồi nói chuyện phiếm.

“Thỉnh an thái thái.” Mai di nương dẫn Đàn Du Du đến hành lễ, đưa chuỗi hoa nhài trong đĩa thủy tinh cho Đàn Như Ý rồi ngồi xuống bên cạnh Chu thị rất tự nhiên.

“Ngũ tiểu thư tới rồi à, bảo nhà bếp nhanh chóng mang bữa sáng tới.” Chu thị vừa ra lệnh xong liền lấy một chuỗi hoa nhài treo trên áo của Mai di nương, hỏi: “Tối hôm qua có mệt không?”

Đàn Du Du lập tức vểnh tai lên, tối hôm qua người cha cặn bã đã đến phòng của Mai di nương, Chu thị thật sự quan tâm Mai di nương? Hay là ám chỉ điều gì khác? Nhưng mà nói chuyện này trước mặt trẻ con không tốt lắm đâu nhỉ?

Mai di nương cũng lấy một chuỗi hoa nhài treo lên người Chu thị, cười khẽ rồi nói: “Không ạ, nói chuyện xong liền ngủ luôn, chuyện kia cũng làm xong rồi.”

Mắt Chu thị hơi sáng lên: “Ông ấy nói sao?”

Mai di nương ghé vào tai Chu thị thì thầm: “Sau này, nhà chúng ta sẽ không có đứa trẻ nào ra đời nữa, ông ấy nói hôm nay sẽ làm xong chuyện này.”

Chu thị cong khóe môi, nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống bàn, ánh mắt nhìn Đàn Du Du càng dịu dàng hơn.

Đàn Du Du vểnh tai lên cũng không thể nghe thấy nội dung của câu nói quan trọng nhất kia, trong lòng ngứa ngáy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Chu thị và Mai di nương cũng hiểu được là chuyện tốt quan trọng, nên cũng cười ngọt ngào với Chu thị.

Chu thị gọi cô đến bên cạnh và nói: “Du Du có tâm nguyện gì không?”

Đàn Du Du nói: “Đương nhiên là có, hy vọng nhà chúng ta đều hòa thuận, bình an, thế là con có thể hưởng phúc rồi!”

Chu thị cười nói: “Đứa nhỏ này thuần hậu, con có thể nghĩ gì được nấy.”

Đàn Như Ý ghen tị: “Mẹ luôn thiên vị ngũ muội muội.”

Chu thị cười, không nói lời nào, Đàn Du Du vui vẻ kêu lên: “Món ngon đến rồi! Để con giúp đặt bát đũa!”

Đây có lẽ là bữa sáng ngày thường phong phú nhất ngoài dịp Tết mà Đàn Du Du được ăn sau khi đến đây, chỉ mỗi bánh điểm tâm thôi cũng đã có hơn hai mươi loại, ngoài ra còn có hơn hai mươi món ăn nhỏ khác, nguyên liệu vô cùng tinh tế tỉ mỉ, độ lửa cũng rất vừa, không thể làm ra trong một khoảng thời gian ngắn.

Có thể thấy rằng tối hôm qua người cha cặn bã đã dặn dò rồi, Đàn Du Du vui chết đi được, không bỏ qua một món nào.

Đàn Như Ý thấy cô ăn vui vẻ, vừa băn khoăn không biết liệu mình có béo ra không, vừa không thể nhìn cô ăn một mình được, nên phồng má, nhịn thở, tranh giành với cô từ đầu đến cuối.

Chu thị và Mai di nương chỉ ăn vài miếng rồi dừng đũa, ngồi một bên uống trà, thì thầm nói chuyện.

“Ự…” Đàn Du Du ăn no đến mức bụng tròn xoe, thỏa mãn xoa bụng nấc một cái, vui vẻ nói: “Ngon quá, cảm ơn thái thái!”

Chu thị cười: “Thích không?”

“Không thể thích hơn được nữa.” Đàn Du Du nhìn thấy Trương ma ma – tâm phúc của Chu thị xuất hiện ở cửa liền kéo Đàn Như Ý đứng dậy: “Tam tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài đi dạo tiêu cơm đi.”

Đàn Như Ý no đến mức không đứng lên được, uể oải nói: “Không đi, không đi, ta no quá, uống trà tiêu cơm là được…”

Chu thị vừa giận vừa buồn cười: “Con ngốc à? Muội muội con có khẩu vị tốt là do trời sinh có phúc ăn uống, con so với con bé à?”

Đàn Như Ý không có sức lực giải thích, ủ rũ mặc cho nha hoàn đỡ mình ra ngoài. Đàn Du Du nhiệt tình đi theo phía sau, lo liệu mang trà tiêu cơm cho nàng ta.

Chu thị đỡ trán thở dài: “Đều nói ngũ nha đầu tính tình trẻ con không hiểu chuyện, nhưng ta luôn cảm thấy tam nha đầu không thông minh hiểu chuyện bằng muội muội của nó. Trông nó ngốc nghếch kìa.”

Mai di nương mím môi cười, Trương ma ma nịnh nọt: “Thái thái có phúc, tam tiểu thư và ngũ tiểu thư đều là người vô cùng thông minh hiểu chuyện.”

“Đừng có nịnh.” Chu thị nhẹ nhàng nhấc tay lên: “Chuyện ta bảo ngươi thăm dò thế nào rồi?”

Trương ma ma thấp giọng nói: “Thế tử Phúc vương đúng là ở Ban Bá phủ, người không đàng hoàng mà ngũ tiểu thư gặp phải chính là hắn!” 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Thế tử phi cá muối [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *