Chương 9: Hôn sự
“Thực sự là hắn à?” Mai di nương cau mày, thoáng vẻ lo lắng.
Trương ma ma đáp: “Đúng là Phúc vương thế tử ạ, lão nô đã nghe ngóng cẩn thận rồi, hạ nhân bên phủ Ban Bá đều nói Phúc vương thế tử không phải kiểu đàng điếm này nọ, chỉ là tính tình hơi hoạt bát quá, đối xử với người khác rất hiền lành, không xấu.”
Chu thị quát lạnh: “Nói trọng điểm!”
Trương ma ma sợ đến mức co rụt lại, bà ta nói ngắn gọn nhưng ý nghĩa: “Thế tử Phúc vương không phải đến để chọn vợ, hắn đã định thân ở kinh thành rồi. Nghe nói lần này hắn đến đây là vì một mối hôn sự khác.”
Chu thị và Mai di nương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có phần ngơ ngác: “Cho ai?”
Có thể khiến Phúc vương thế tử chạy từ kinh thành xa xôi đến thành Thu, dẫn bao người gây ra vụ ồn ào lần này, chắc chắn không phải một mối hôn sự của người bình thường.
“Lão nô chưa nghe ngóng được, tin tức này là do thông gia của thông gia của lão nô liều nguy hiểm để báo lại đấy. Thái thái, thông gia của thông gia của lão nô vừa hay là người hầu trong Ban Bá phủ, hắn cũng chỉ biết một chút chuyện này thôi.”
Vú Trương bấm đầu ngón tay, khoa tay một cách khoa trương: “Nếu để người ta biết thì chưa biết chừng cả nhà họ hàng của lão nô đều sẽ bị đuổi ra ngoài mất.”
Chu thị bình thản nói: “Ngươi hao tâm tổn trí rồi, sang phòng thu chi lĩnh hai mươi lượng bạc thưởng cho họ hàng của ngươi đi.”
Trương ma ma cảm tạ liên hồi, vừa cười vừa nói thêm một tin nữa: “Tôi cũng nghe ngóng được chuyện Lương nhị tiểu thư ngã xuống nước rồi, quả nhiên là muốn bám rồng dựa phượng. Lương tri phủ mua chuộc hạ nhân của phủ Ban Bá rồi nhân lúc thế tử Phúc vương đang chơi đùa hóng mát cạnh bờ hồ sen, cố ý dẫn Lương nhị tiểu thư sang đó rồi giả vờ trượt chân ngã xuống nước.”
“Ban đầu là hi vọng Phúc vương thế tử có thể cứu nàng ta lên, có ăn vạ cũng phải bám riết lấy, nhất định phải kết thành một mối nhân duyên tốt, không ngờ lại bị tính kế ngược lại. Người vội vàng đi cứu người không phải thế tử Phúc vương, cũng không phải người đứng bên cạnh hắn mà là hạ nhân Ban gia.”
“Người ta cũng chưa hề chạm vào nàng ta, chỉ dùng sào trúc kéo nàng ta lên, nhưng người Lương gia nghĩ không thể xấu mặt uổng công được, nhất quyết đòi Ban gia một câu công bằng. Tất nhiên là Ban gia không chịu, Lương nhị tiểu thư làm ầm lên đòi tự sát, Ban gia vừa dỗ vừa dọa. Đến nửa đêm hôm qua, vợ chồng Lương tri phủ cho người lén lút sang đón về nhà, không dám lớn lối một chút nào. Ai bảo tự bê đá đập chân mình cơ, đáng đời!”
Chu thị không có ý định cười trên nỗi đau khổ của người khác, bà chỉ hỏi: “Sáng nay Lương tri phủ có đến nha môn đúng giờ không?”
Trương ma ma theo bà nhiều năm nên đã quen với ngón trò của bà, bà ta thong thả đáp: “Bẩm thái thái, sáng nay Lương tri phủ đến nha môn như thường lệ, còn sớm hơn lão gia một khắc. Nghe người ta bảo, ông ta vẫn nói cười với đồng liêu, sắc mặt vẫn như bình thường.”
“Đi đi, tìm cách làm rõ xem rốt cuộc là Phúc vương thế tử đến tìm hôn sự cho ai.” Chu thị đuổi Trương ma ma đi rồi cau mày hỏi Mai di nương: “Tuyết Thanh, thành Thu có nhân vật như vậy không?”
Mai di nương vô cùng ngơ ngác: “Ngày thường thiếp không ra khỏi cửa, không rõ chuyện ở bên ngoài lắm.”
“Cũng đúng.” Chu thị suy nghĩ một lúc lâu rồi nói nhanh: “Chẳng lẽ là y?”
“Ai cơ ạ?” Mai di nương hiếm khi thấy Chu thị thất thố, tim bà đập dồn, bà bỗng thấy lo lắng.
“Không đúng, không thể nào.” Chu thị lại gạt suy đoán vừa rồi đi: “Phúc vương là bào đệ của kim thượng, không thể lội chỗ nước đục này được.”
Mai di nương cũng thở phào theo, bà thấy Chu thị không chịu nói rõ nên cũng không hỏi thêm, chỉ hỏi: “Tin Trương quản sự mang về là do Ban Bá phủ cố tình lộ ra nhỉ?”
Chu thị tán thành: “Đúng vậy. Tuy nhà đó có thể coi là hoàng thân quốc thích nhưng cũng không thể đắc tội với thân sĩ bản địa hết được. Nhả tin này ra coi như cho mọi người một câu phải trái, để mọi người yên bụng.”
Mai di nương thấp thỏm: “Như vậy thì e rằng nhân tuyển đã định, sự tình đã giải quyết xong xuôi rồi. Trong các nữ hài tử hôm qua, người nổi bật nhất cũng chỉ có vài người mà thôi.”
Lương Nghiên Thu cũng khá nhưng lại đẩy mình vào chỗ chết, những người còn lại, xuất sắc nhất chỉ có hai người là Đàn Như Ý và Tề tam tiểu thư.
Đều là dòng đích, tài mạo song toàn, phẩm chất tính cách đều tốt, Đàn gia là nhà quan, Tề gia là nhà giàu nhất nơi này.
Hôm qua trừ hướng dương ngũ vị ra thì Ban gia còn mang thêm một số đồ ăn vặt khô và đồ chơi tinh xảo tới, nói là đồ mang từ kinh thành đến, dùng thử cho biết.
Tính ra thì hình như khả năng trúng tuyển của Đàn Như Ý có vẻ cao hơn.
“Ta cũng lo lắng như muội vậy.” Chu thị vừa day trán vừa thở dài: “Thế nên ta mới bảo tam nha đầu bề ngoài khôn khéo nhưng bên trong lại cực kỳ ngốc, muội nhìn nó xem, đã lớn bằng ấy rồi mà ăn một bữa sáng cũng có thể khiến mình bội thực.”
Mai di nương không tiện tiếp lời, đành an ủi: “Có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều quá thôi.”
“Phải lo trước tính sau mới được. Muội cũng không phải không biết lão gia nhà mình là người thế nào, chỉ cần có thể trèo lên trên thì cái gì cũng có thể bán được. Lương tri phủ là người mạnh tay, nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, Đàn đồng tri nhà ta gặp phải củ khoai bỏng rồi. Ta thấy ấy, hai người đó đợt tới chắc chắn sẽ có một trận đấu ác liệt, không phải ngươi chết thì là ta vong.” Chu thị cong khóe môi, ánh sáng lạnh lấp lóa trong ánh mắt.
Mai di nương im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.
Tiếng thiếu nữ cười nói vọng vào từ ngoài cửa, Đàn Như Ý và Đàn Du Du nắm tay nhau đi đến, còn có tứ tiểu thư Đàn Như Tuệ, lục tiểu thư Đàn Như Ngọc theo sau.
Các cô gái đều kế thừa ưu điểm của cha mẹ, vóc hoa xinh đẹp động lòng người, mỗi người lại có một vẻ đẹp riêng.
Đàn Như Ý rực rỡ kiêu ngạo, Đàn Du Du mềm mại trong sáng, Đàn Như Tuệ xinh đẹp quyến rũ, Đàn Như Ngọc xinh xắn đáng yêu.
Chu thị không rèn giũa các tử nữ thứ xuất quá, các cô nương đều ăn mặc rất xinh xắn rạng rỡ, mọi người nhất tề quỳ xuống hành lễ trông vô cùng đẹp mắt.
Chu thị bảo các nàng đứng dậy rồi hỏi Đàn Như Ý trước: “Con đỡ rồi à?”
Đàn Như Ý ngượng nghịu: “Bên ngũ muội muội có thuốc tiêu thực, có tác dụng lắm ạ.”
Chu thị lườm nàng một cái rồi dịu dàng hỏi Đàn Du Du: “Mấy đứa đang chơi gì thế?”
Đàn Du Du cười, trả lời: “Tứ tỷ tỷ mời chúng con sang phòng tỷ ấy chơi nhưng lại không có đồ ăn vặt, chúng con bèn cùng sang hỏi xin thái thái ít đồ ăn ngon.”
Đàn Như Tuệ vặn khăn cúi đầu rồi khẽ nói một cách bất an: “Thực ra di nương đã chuẩn bị một ít rồi, nhưng ngũ muội muội nói là ít quá, không đủ để muội ấy ăn…”
Nói cứ như Đàn Du Du rất soi mói, không biết điều, thực ra là đang đố kị, thêm dầu vào lửa.
Đàn Như Ý và Đàn Như Ngọc cùng ngoái lại nhìn Đàn Du Du, muốn biết cô sẽ phản kích như thế nào.
Vì không cùng một mẹ sinh ra nên đám trẻ Đàn gia từ nhỏ đã hiểu cách phán đoán lúc nào có thể nhúng tay vào, lúc nào thì không nên can dự lung tung.
Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu Đàn Như Ý và Đàn Như Ngọc nhiều chuyện thì việc giữa đám trẻ với nhau sẽ thăng cấp thành mâu thuẫn giữa thê thiếp các phòng ngay lập tức.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |