Chương 7: Người cha cặn bã
Tiền di nương là món quà mà cấp trên cũ của cha Đàn cặn bã tặng, trông rất quyến rũ, nhưng nhân phẩm thì chẳng ra sao cả, còn cậy mình có người chống lưng, không ít lần gây sóng gió.
Tuy bà ta vào cửa muộn hơn Mai di nương nhưng lại sinh con trước, tứ tiểu thư và tam thiếu gia của Đàn gia đều là do bà ta sinh ra.
Có tử nữ bên cạnh, người chống lưng lại thăng quan, Tiền di nương rất ngang ngược, trong nhà luôn cảm thấy ngoài cha Đàn cặn bã và Chu thị ra thì bà ta là lớn nhất.
Có lẽ loại người không có người chống lưng, nhà mẹ đẻ đều đã chết hết, còn không có con trai như Mai di nương lại xếp trên bà ta, bà ta vô cùng không phục, nhưng lại không chọc vào được, chỉ đành dăm ba hôm lại tới gây chuyện.
Ví dụ như hôm nay, bà ta muốn con gái Đàn Như Tuệ của mình đi theo đến Ban Bá phủ tham gia hội thơ để lộ mặt, nhưng trước khi ra ngoài thì Đàn Như Tuệ đột nhiên đau bụng, không đi được.
Có lẽ trong lòng Tiền di nương bực bội, nghe nói hội thơ xảy ra sự cố, nóng lòng chạy tới thăm dò thực hư.
Mai di nương rũ mắt, lười để ý đến Tiền di nương.
Đàn Du Du tiếp tục ăn uống, mỉm cười nói: “Cá ngạnh kho tàu hôm nay rất ngon, di nương đã ăn chưa? Hay là cùng nhau ăn một ít đi?”
Tiền di nương lắc hông đi vào, bĩu môi chê bai rồi bắt bẻ: “Ngũ tiểu thư, không phải là ta nhiều chuyện đâu, tiểu cô nương mà lại ham ăn như vậy, cẩn thận bụng sẽ to ra đấy.”
Đàn Du Du còn chưa nói, Mai di nương đã nhàn nhạt vứt ra một câu: “Cũng không cần muội nuôi.”
Tiền di nương nghẹn họng, nhịn cục tức tìm một chỗ ngồi xuống, gắng cười nói: “Tỷ tỷ nóng tính quá, ta chỉ quan tâm đến ngũ tiểu thư thôi, nếu như mấy người không muốn nghe thì sau này ta không nói nữa là được.”
Mai di nương nói: “Nếu như ngũ tiểu thư có chỗ nào không thích đáng ắt sẽ có lão gia và thái thái dạy dỗ, không đến lượt người làm di nương nhiều lời.”
Tiền di nương tức giận đến nỗi không thở nổi, đưa tay vuốt ngực hít thở mấy hơi mới miễn cưỡng vắt ra được một nụ cười đắng chát, nói với Đàn Du Du: “Ngũ tiểu thư, thật ra ta tới thăm con, nghe nói Ban Bá phủ xảy ra chuyện, tứ tỷ tỷ của con rất lo lắng, chỉ là con bé chưa khỏi bệnh, không tiện qua đây.”
Đàn Du Du hiểu rõ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hồ đồ: “Ban Bá phủ xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tứ tỷ của con? Lẽ nào di nương và Ban Bá phủ kết thân?”
Ngũ tiểu thư là một kẻ ngốc, muốn nói mấy lời rõ ràng với cô rất mệt, Tiền di nương đau đầu, nhẫn nại nói: “Là lo lắng cho con, chúng ta và Ban Bá phủ làm gì có kết thân gì đâu.”
“Con rất tốt, không cần lo lắng đâu, con bảo Liễu Chi tiễn di nương về nhé.” Đàn Du Du lớn tiếng gọi Liễu Chi: “Thắp đèn lồng rồi mang tới đây! Tiền di nương muốn về rồi!”
“Ta không đi! Ai nói ta muốn đi chứ!” Tiền di nương hét lên, khi thấy đôi mắt nai của Đàn Du Du mở to nhìn mình đầy sợ hãi, trong mắt đã đẫm ánh nước rồi, sợ rằng cô khóc rồi truyền đến tai Chu thị, giọng nói lập tức thấp hơn mấy phần, mang chút bợ đỡ: “Ngũ tiểu thư nói cho di nương chuyện hôm nay đi, tại sao Lương nhị tiểu thư lại rơi xuống nước? Thế tử Phúc vương thật sự ở Ban Bá phủ sao?”
Đàn Du Du rất xấu hổ: “Con không biết, trời nóng quá, hội thơ quá nhàm chán, con không cẩn thận nên ngủ quên mất.”
Tiền di nương trừng mắt nhìn Đàn Du Du, hận rèn sắt không thành thép.
Đó là thế tử Phúc vương đấy! Ngày hội chọn vợ khó có được như vậy, một khi được chọn thì sẽ là phu nhân thế tử, đứa ngốc này lại chỉ lo ngủ?
Tuột mất một cơ hội tốt như vậy! Tại sao người đau bụng không phải là đứa ngốc này chứ, mà lại là Như Tuệ thông minh xinh đẹp còn cầu tiến nhà bà ta?
Tiền di nương tiếc nuối rời đi, suốt dọc đường nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận ông trời bất công.
Sự xuất hiện của Tiền di nương không gây ra một chút sóng gió nào đối với mẹ con Đàn Du Du, hai người ăn uống no say, tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Buổi tối Đàn Du Du ăn quá no, không ngủ được, cô lật qua lật lại như bánh nướng trên giường, trống canh ba vừa đánh đã nghe thấy tiếng cha Đàn cặn bã tới.
Đến muộn như vậy đương nhiên không phải để uống trà tán gẫu, chắc chắn là tới sinh con trai chứ gì? Đàn Du Du bĩu môi, người cha cặn bã quả nhiên là đa tình không dứt.
Không ngờ chỉ mới qua thời gian nửa tách trà, bên ngoài lại vang lên động tĩnh, là người cha cặn bã đứng trước cửa sổ phòng cô nói nhỏ: “Du Du à, con ngủ chưa?”
Đàn Du Du lập tức chạy tới mở cửa sổ, thò đầu ra nở nụ cười ngọt ngào: “Cha, con vừa nghe thấy giọng của cha là đã tỉnh rồi, hôm nay cũng không thấy cha, con rất nhớ người.”
Đàn đồng tri trời sinh nho nhã phong lưu, tuy đã hơn bốn mươi rồi nhưng trông chỉ mới hơn ba mươi, mắt ông ta và mắt Đàn Du Du hơi giống nhau, ánh mắt đều vô cùng chân thành vô tội.
Nhưng người thật sự hiểu về ông ta đều biết, trong lòng Đàn đồng tri đen tối thâm sâu giống như bầu trời lúc canh năm, là lúc giơ tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón.
Lúc này, Đàn đồng tri đang đứng ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn Đàn Du Du, vô cùng từ ái: “Hôm nay ra ngoài chơi cùng với tam tỷ tỷ của con có vui không? Ban Bá phủ có gì ngon không?”
“Vui lắm ạ! Hướng dương ngũ hương của Ban Bá phủ rất ngon! Bích Châu tỷ tỷ nói là muốn tặng con, tam tỷ tỷ nói là không được nhận, phải trả lại, con nghe lời tam tỷ tỷ!” Đàn Du Du tiếc nuối: “Chỉ đáng tiếc là cha không được nếm thử.”
Đàn đồng tri cười, sờ trán cô và nói: “Không trả đâu, thái thái đã nhận rồi, ngày mai sẽ mang qua cho con. Cha tới xem xem con có sợ không, ừm…”
Đàn đồng tri dừng lại một chút, trịnh trọng nói: “Hôm nay con làm rất tốt, tiểu cô nương đừng ham xem náo nhiệt, cũng đừng phung phí lòng tốt muốn cứu người khác, chăm sóc tốt cho bản thân mình, đừng gây thêm phiền phức là sự thông minh lớn nhất.”
Đàn Du Du rất cảm động, đây có lẽ là tình yêu thương và sự quan tâm của các bậc cha mẹ dành cho con cái, dù bên phía người ta có nước lũ dâng trào, chỉ cần con tốt là được.
Cô còn chưa kịp bày tỏ sự hạnh phúc của mình thì Đàn đồng tri lại nói thêm một câu: “Dù sao thì con cũng ngốc như vậy, nhỡ may bị người ta bán đứng, hãm hại cũng không biết giải thích.”
Đàn Du Du cũng lười giải thích, ngốc thì ngốc vậy, kẻ ngốc có thể không cần lo lắng, để người thông minh vất vả đi.
Cô ngáp một cái, người cha cặn bã lập tức rất biết điều, nói: “Buồn ngủ rồi đúng không? Ngủ đi, cha đã dặn thái thái ngày mai làm món ngon cho con đỡ sợ.”
Cho đỡ sợ? Con mắt nào của họ nhìn thấy cô sợ chứ? Nhưng mà ai lại chê có quá nhiều món ngon chứ?
Đàn Du Du vui vẻ ngập trời, uốn gối tiễn người cha cặn bã: “Muộn rồi, cha về sớm nghỉ ngơi đi.”
Đàn đồng tri lại vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, gọi Liễu Chi tới dặn dò một hồi, lúc này mới đến phòng của Mai di nương.
Mai di nương vẫn đang chép kinh Phật dưới ngọn đèn, nhìn thấy ông ta bước vào, bà bình tĩnh nói: “Lão gia đã bận rộn cả một ngày cũng mệt rồi, thiếp rửa chân cho người, hầu hạ người nghỉ ngơi.”
“Không cần làm đâu, những chuyện này cứ để cho hạ nhân làm, ta đến để thăm mẹ con nàng.” Đàn đồng tri ngồi xuống bên cạnh Mai di nương, nhìn cuốn kinh Phật dày cộp, trên mặt hiện lên vẻ hổ thẹn: “Vẫn luôn chép kinh à? Đã chép bao nhiêu cuốn rồi?”
“Không nhiều, bao năm nay cũng chỉ chép được hơn trăm cuốn thôi.” Mai di nương đặt bút xuống, cúi đầu thu dọn kinh Phật.
Đàn đồng tri im lặng một hồi rồi nói: “Tuyết Thanh, những năm nay là ta có lỗi với nàng, nàng đừng giận nữa nhé? Cứ chép kinh suốt ngày suốt đêm như vậy không tốt cho mắt đâu.”
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |