Chương 6: “Đỗ nghèo khỉ” đáng thương

Đàn Du Du hỏi đi hỏi lại nhiều lần mới biết mẹ cô đã dùng để mua nhà cưới cho em trai cô rồi.

Khi đó cô hoàn toàn ngơ ngác. Đó là số tiền cứu mạng của cô! Là số tiền mồ hôi nước mắt vất vả tiết kiệm được! Bởi vì tin tưởng bố mẹ cho nên cô mới đưa cho mẹ giữ.

Nghĩ rằng sức khỏe của mẹ cô không tốt, không đi làm nhiều, thỉnh thoảng cần dùng gấp nên ngay cả mật khẩu cô cũng không giấu giếm.

Nhưng họ lại đối xử với cô như vậy?

Cô suy sụp khóc to, bố mẹ lại trốn đi, bỏ lại một mình cô ở bệnh viện.

Sau đó, khi cô lặng lẽ chết trong bệnh viện, hai người đó trước sau đều không hề xuất hiện.

Có thể là do sợ bị bệnh viện bắt phải trả tiền thuốc men chăng?

Sau khi sống lại, Đàn Du Du vô cùng trân trọng niềm hạnh phúc và tình mẹ khó mà có được này, không muốn tranh giành gì cả, chỉ muốn sống bình yên qua ngày.

Nhưng mà, mọi người cảm thấy cô ham ăn ham chơi, không tim không phổi, không có chút ưu phiền nào, điều đó là không đúng!

Cô rất lo lắng Mai di nương sẽ sinh thêm một đứa con trai, sau đó sẽ không yêu cô nữa!

Nghĩ đến bộ dạng đáng thương lúc đó của cô, mắt Đàn Du Du lập tức rưng rưng. Thật là, nô lệ công việc đã đủ khổ rồi, còn đối xử với cô như vậy.

Nhìn thấy con gái đột nhiên rơi lệ, Mai di nương giật nẩy mình: “Con ngoan của di nương, con sao vậy? Ai bắt nạt con rồi?”

Đàn Du Du ăn vạ, kéo ống tay áo của Mai di nương lên lau nước mắt: “Con chỉ lo một ngày nào đó di nương sẽ không thương con nữa thôi.”

Mai di nương vừa buồn cười vừa tức giận: “Con bé ngốc này! Mẹ sẽ không sinh thêm nữa đâu, có con là đủ rồi.”

Câu sau, giọng điệu của Mai di nương rất nhẹ nhàng, càng giống như một lời độc thoại.

Đàn Du Du nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mai di nương và hỏi một câu đã quanh quẩn trong lòng rất lâu: “Di nương, tướng mạo và tính tình như vậy của người, tại sao lại lấy cha con chứ?”

Cha Đàn cặn bã không phải là một mối tốt, có một hiền thê như Chu thị, một thiếp thất thanh tú xinh đẹp như tranh vẽ là Mai di nương vẫn chưa đủ, phía sau còn xếp cả tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục.

Mai di nương liếc xéo cô, nhẹ nhàng hỏi: “Trẻ con quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

Đàn Du Du phản đối: “Con không còn nhỏ nữa rồi, tam tỷ tỷ cũng nói con đã mười lăm rồi, không thể cái gì cũng không quan tâm như trước đây được nữa, phải lo cho người nhà. Di nương là người thân nhất của con, đương nhiên con phải quan tâm rồi!”

“Cái miệng nhỏ nhanh nhảu này rất biết nói chuyện.” Mai di nương định rời đi: “Quần áo mùa hè làm cho con vẫn còn thiếu mấy đường chỉ nữa, nhân lúc còn sớm, mẹ đi may đây.”

Đàn Du Du nói: “Nghe nói di nương và cha con là thanh mai trúc mã, lúc trước còn đính ước, cho nên con mới tò mò!”

Mai di nương lập tức quay lại, cau mày nắm lấy tay cô: “Con nghe ai nói?”

Đàn Du Du mở to đôi mắt nai nhỏ vô tội, nói: “Không nhớ nữa, hình như là trong mơ?”

Mai di nương nhìn cô chằm chằm một lúc, thở dài nói: “Bỏ đi, đúng là con không còn nhỏ nữa rồi, thái thái đã tìm chồng cho tam tỷ tỷ và tứ tỷ tỷ của con rồi, tiếp theo chính là con. Có một số lời, mẹ phải dặn dò con.”

“Thứ nhất, vĩnh viễn không được nhắc đến chuyện này trước mặt người khác, càng đừng nói cái gì mà thanh mai trúc mã, đã từng đính ước. Nhất là ở trước mặt thái thái và cha con, kiên quyết không được nhắc tới.”

“Thứ hai, đừng thăm dò, đừng hỏi nhiều. Con chỉ cần nhớ rằng, di nương không phải là quả hồng mềm, sinh con nuôi con thì sẽ bảo vệ con. Cho dù con không biết làm gì cả, cũng sẽ không có chuyện không có người lo cho.”

“Thứ ba, các di nương khác đều có lai lịch chỗ dựa, có lợi cho cha con. Ông ấy thích trèo lên trên thì cứ để ông ấy đi, ông ấy càng làm quan lớn thì chúng ta càng được hưởng phúc. Cho dù sau này con gả cho người ta, đối phương cũng không thể không nể mặt cha con, không dám lạnh nhạt với con.”

Mai di nương mỉm cười, từ từ nói: “Là một nam nhân, nỗ lực cầu tiến, thông minh giỏi giang, siêng năng chăm sóc gia đình, còn rất rộng rãi ôn hòa với thê thiếp tử nữ là đủ rồi! Con nghĩ thế nào? Cho dù con ham chơi, ông ấy cũng không mắng con, chê bai con đúng không?”

Đàn Du Du không còn gì để nói, đúng vậy, người cha cặn bã ngoài việc đa tình ra, ông ấy đúng là không tồi.

Vậy thì, cô đổi một cách nghĩ khác, coi người cha cặn bã là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty.

Dưới chủ tịch hội đồng quản trị chắc chắn phải có một nhóm quản lý cấp cao và cấp trung. Những quản lý này đều có tác dụng riêng của mình, có một số người thực sự tài giỏi, một số người là thần tiên tứ phương phái tới, không thể đắc tội, không thể không cần.

Vì sự cân bằng và phát triển của công ty, chủ tịch hội đồng quản trị phải thường xuyên tìm mọi người họp, nói chuyện, tâm sự gì đó, thường xuyên qua lại nên có tình cảm.

Công ty là nhà của tôi, tất cả chúng ta đều phải yêu mến nó!

Có nhà thì mới có tôi, chúng ta đều phải yêu mến nó!

“Chỉ cần di nương vui vẻ thì đương nhiên con không có ý kiến. Hôm qua cha còn lén cho con một đôi vòng vàng đấy.” Đàn Du Du mở hộp đựng đồ trang sức ra, lấy ra một đôi vòng vàng nặng trịch đưa cho Mai di nương xem: “Cha nói cho con làm của hồi môn.”

Mai di nương kiểm tra cẩn thận, cảm thấy yên tâm: “Ông ấy cho con thì cứ nhận đi, chỉ là đừng khoe khoang với bên ngoài. Một bát nước khó mà bưng bằng được, con có, người khác chưa chắc đã có…”

Đàn Du Du ngáp một cái: “Con chẳng muốn gây rắc rối cho mình.”

Mai di nương không có gì để nói, được rồi, con mình có đức hạnh gì mình biết, ưu điểm và nhược điểm lớn nhất của đứa trẻ này đều là lười.

Sau khi Mai di nương rời đi, Đàn Du Du thoải mái nằm trên ghế quý phi, vểnh chân nhìn phong cảnh, chờ Liễu Chi bóc sơn trà đưa vào miệng.

Sơn trà vừa ngọt vừa mọng nước, Đàn Du Du vui vẻ trở mình, đột nhiên hiểu ra một đạo lý.

“Liễu Chi, ta đã hiểu được một đạo lý lớn!” Đàn Du Du thoải mái nằm trên đôi chân xinh đẹp dịu dàng mềm mại của Liễu Chi, nói: “Ngươi có muốn biết không?”

Liễu Chi chắc chắn cũng sẽ tâng bốc: “Đương nhiên là muốn! Đạo lý lớn mà tiểu thư hiểu ra chắc chắn là một đạo lý rất lớn, rất lợi hại! Là gì vậy?”

“Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.” Đàn Du Du nhếch môi cười, cô không tức giận khi thấy Liễu Chi trợn mắt nhìn mình: “Không phải ta cố ý chọc ngươi, mà là bây giờ nói cho ngươi nghe, ngươi cũng không hiểu.”

Đạo lý lớn mà cô hiểu ra này, trong mắt người thời đại này chắc chắn là kinh thế hãi tục, không được tán thành.

Đó là, nếu cô đã không thể quyết định tương lai mình sẽ gả cho ai, cũng không thể đảm bảo liệu đối phương có thê thiếp thành đàn như cha Đàn cặn bã không, cô phải thiết thực coi hắn là phiếu cơm, là ngân hàng, là sếp.

Mọi người đều là người trưởng thành, cũng đã gặp qua không ít sóng gió, đừng suy nghĩ lung tung đến những thứ không thiết thực nữa, chăm sóc cho bản thân thật tốt là được, vui vẻ là quan trọng nhất mà.

Những lời vừa rồi của Mai di nương, đại khái là muốn nhắc nhở chỉ dạy cô, giúp cô nhìn rõ hiện thực, đừng ôm quá nhiều ảo tưởng không thiết thực với nam nhân.

Nhìn thấu hồng trần, nắm được bí quyết của đời người, Đàn Du Du nắm chắc phần thắng vui vẻ ngân nga hát.

Liễu Chi dỏng tai lên nghe nhưng vẫn không hiểu ngũ tiểu thư đang hát bài gì, nói chung là rất lạ.

Đến bữa tối, Đàn Du Du ăn được món cá ngạnh kho tàu như mong muốn, cá ngạnh ít xương thịt tươi, cô ăn đến mức lắc đầu vẫy đuôi, vô cùng hạnh phúc.

Mai di nương nhìn dáng vẻ này của cô, bất giác thêm nửa bát cơm.

“Chao ôi, khẩu vị của ngũ tiểu thư của chúng ta thật tốt! Nhìn kìa, ăn ngon quá cơ!” Cùng với giọng nói nũng nịu, làm bộ làm tịch, trước cửa xuất hiện một người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt mặc áo màu lục nhạt, váy dài hoa thông, eo rắn nước.

Chính là tiểu thiếp tam phòng của cha Đàm cặn bã – Tiền di nương. 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Thế tử phi cá muối [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *