Chương 7: Thiên tài cũng là người
Sau khi gấp rút hoàn thành xong công việc, Tiêu Thừa Vũ lấy từ ngăn kéo ra những tư liệu về Nặc Ngôn mà trợ lý gửi đến.
Thân phận của cô là một bí ẩn, không ai biết lai lịch gia đình cô. Mấy ngày trước anh cũng từng tự mình điều tra và cũng không phát hiện được gì, nó sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Công việc của cô, ngoài khảo cổ thì cũng chỉ là viết lách, nếu quản lí của cô không nói thì có lẽ sẽ không ai liên kết được Nặc Ngôn của giới khảo cổ với nhà văn tài năng này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đó hiện ra trước mắt anh, xinh đẹp, kiêu ngạo và điên cuồng, khóe môi anh vô thức nhếch lên.
Đã một tuần anh chưa trở về, không biết trong thời gian này cô đang làm gì nữa.
Thật ra anh không thường xuyên tới nơi đó, cũng chưa bao giờ dẫn bất kỳ ai tới đó, ngay cả đám người Vân Lạc Xuyên cũng không biết anh có căn biệt thự này.
“Này, đang tương tư à? Cậu cười dâm quá.” Vân Lạc Anh dựa vào cửa, nở nụ cười vô lại.
“Gần đây cậu rất rảnh nhỉ.” Khóe môi Tiêu Thừa Vũ nhếch lên, anh lạnh lùng nhìn anh ta.
“Tôi nhanh tay thế mà cũng không tìm được người. Cậu cũng hành động nhanh quá rồi đấy, cậu giấu người đẹp Nặc Ngôn ở đâu rồi?”
Tiêu Thừa Vũ vô cảm đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế, bước ra ngoài: “Tôi cảm thấy lương của cậu cao quá rồi. Ngày mai cậu lên tầng bốn mươi chín tham dự cuộc họp quý của ban bất động sản đi.”
“Cậu đây là đang bóc lột, áp bức tôi! Hu hu hu.”
Đồ xấu xa, các người đều là đồ xấu xa, chỉ biết ức hiếp tôi.
Vân Lạc Anh dậm chân, lấy tay che mặt, bỏ chạy.
Tiêu Thừa Vũ sẽ không thừa nhận, một trong những nguyên nhân anh để Nặc Ngôn ở trong căn biệt thự đó là vì Vân Lạc Anh. Nghĩ đến lần đầu tiên Nặc Ngôn đến đây, Vân Lạc Anh nhận được điện thoại xong thì cười đầy dâm dê khiến anh vô cùng khó chịu.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, anh nhớ tới tư liệu có viết Nặc Ngôn rất thích ăn bánh kem. Là chủ nhà thì phải chăm sóc khách hàng của mình nhỉ? Ừm, đúng vậy.
Anh xuống xe và mua một cái bánh.
Về đến nơi, từ trong xe nhìn về phía biệt thự, anh thấy trong nhà tối om, nhìn đồng hồ thì mới chín giờ.
Cô ấy không có ở nhà sao?
Tiêu Thừa Vũ lấy chìa khóa mở cửa, nhưng mới ngẩng đầu, còn chưa kịp bật đèn thì cơ thể cứng đờ trong giây lát, đứng đó bất động. Hai đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào anh trong bóng tối.
Sống lưng Tiêu Thừa Vũ tê dại.
Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt đó một phút, cố gắng nhìn rõ đó là gì. Tiếc là trên người anh không có súng, trong tay chỉ có một hộp bánh ngọt.
Anh đang suy nghĩ có nên ném chiếc bánh ngọt qua hay không thì đèn trong phòng khách bật sáng.
Mái tóc Nặc Ngôn rối bù, trên mặt đeo một cặp kính to gọng đen, áo phông rộng màu xanh lam, quần đùi màu trắng, chân trần, trong tay cầm chiếc điều khiển từ xa của đèn chùm phòng khách, trên vai cô có một vật nhỏ có lông màu trắng đang ngồi chồm hổm.
Trong đầu Tiêu Thừa Vũ nhanh chóng hiện lên tư liệu vừa đọc được, đó là con chó cưng của cô, tên là Dust. Cô yêu nó và mang nó theo mọi lúc mọi nơi.
Hai cặp mắt mang theo ánh sáng màu xanh nhạt, một người và một chó, nhìn chằm chằm vào anh .
“Bộ dạng này của cô thật… kỳ lạ.”
Nặc Ngôn ném điều khiển từ xa trong tay xuống, nhảy khỏi ghế sofa, không thèm nhìn anh. Cô lắc đầu từ bên này sang bên kia, lẩm bẩm “không có cảm hứng, không có cảm hứng, không có cảm hứng…” rồi đi lên lầu.
Không có cảm hứng? Tiêu Thừa Vũ mím môi, lúc cô nghiêm túc sáng tác đáng yêu hơn bình thường rất nhiều.
Nhìn túi đồ ăn vặt và thức ăn cho chó của Dust rải rác khắp nơi, Tiêu Thừa Vũ cảm thấy đau đầu, cô thường ăn những thứ này ở nhà sao? Có nên thuê người giúp việc theo giờ đến nấu ăn cho cô không?
Tổng giám đốc Tiêu có chút bệnh sạch sẽ, đành phải xắn tay áo dọn sạch đống rác rồi mới về phòng.
Tắm nước nóng xong, anh đến trước cửa phòng cô, gõ cửa.
Tiếng dép lê chạm trên sàn nhà vang lên, cánh cửa hé mở, lộ ra khuôn mặt vô cảm của Nặc Ngôn: “Gì đấy?”
“Cô không mời tôi vào ngồi à?
Nặc Ngôn vừa nhìn là biết anh mới tắm xong. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa màu xanh sapphire, thân hình hoàn hảo lộ rõ dưới lớp vải mềm mại, những giọt nước trượt dọc theo tóc, lăn xuống cổ và dần dần xuống bộ ngực hơi hé mở màu mật ong, nhìn anh có vẻ gầy nhưng dưới lớp quần áo lại có lớp cơ bắp nhìn rất khỏe mạnh, làn da mượt mà, nhịp tim cô đập hơi nhanh.
Cô nuốt nước miếng, tay nhanh hơn não, đóng cửa lại.
Tiêu Thừa Vũ đưa tay chặn cánh cửa sắp đóng lại: “Không phải nhìn mê lắm à? Tại sao lại đóng cửa lại? Muốn tôi cởi hết ra cho cô cẩn thận thưởng thức không? ”
Lại một con khổng tước tự luyến.
“Tôi đang tìm cảm hứng.” Nặc Ngôn nghiêm túc trả lời.
“Cô mà cũng có lúc không có cảm hứng à?”
Nặc Ngôn trợn mắt nhìn anh: “Nói nhảm, tôi là người, không phải máy.”
Anh theo cô đi vào phòng, túi gói hàng và giấy viết bản thảo vương vãi khắp nơi. Anh biết sẽ như thế này, đưa tay bóp trán bất lực, nói: “Có ai dặn cô phải chú ý vệ sinh khi ở nhà người khác không hả?”
Nặc Ngôn ngồi xổm trên giường, lạnh lùng nhìn anh nói: “Nếu anh thấy phiền thì ngày mai tôi có thể dọn ra ngoài luôn.”
“Khụ khụ. Ý tôi là ngày mai tôi sẽ thuê người giúp việc theo giờ đến dọn.”
Nặc Ngôn mất kiên nhẫn xua tay: “Vậy thì tốt nhất tôi nên ra ngoài. Tôi ghét bị làm phiền khi đang sáng tác.”
Tiêu Thừa Vũ nhìn thấy khuôn mặt cô vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Bình thường cô đang viết mà không có cảm hứng thì làm gì?”
“Đào mộ.”
Có mối liên hệ nào giữa hai việc này không? Anh có nên khen ngợi logic kỳ lạ của cô không?
Nặc Ngôn chui vào chăn như một con đà điểu và phất tay ý bảo anh ra ngoài.
Dust vừa dùng miệng vén chăn lên, vừa cố gắng chui vào.
Tiêu Thừa Vũ đi tới, túm cổ nó, mang về phòng của mình.
Sau khi đóng cửa, một người một chó trợn mắt nhìn nhau: “Chủ nhân mày không rảnh để ý tới mày đâu.”
Dust bị anh treo lơ lửng trên không, buộc phải đối mặt với anh, lông trên người dựng hết lên, giương nanh vuốt vùng vẫy kêu gào. Tôi ghét ngủ với đàn ông, kẻ xấu, tôi muốn đi tìm mẹ. Nó tức giận, giơ bàn chân nhỏ lên cào vào mặt kẻ xấu.
“Chậc, chậc.” Tiêu Thừa Vũ hơi ngửa đầu ra sau để tránh bàn chân nhỏ của nó cào trúng mặt: “Mày tức giận cũng giương nanh múa vuốt như chủ mày nhỉ.”
Anh ném nó vào phòng tắm, đóng cửa lại và đi ngủ.
Dust uất ức cào cửa vì bị kẻ xấu nhốt trong nhà vệ sinh.
Sáng sớm hôm sau, Nặc Ngôn đi xuống lầu thì nhìn thấy Tiêu Thừa Vũ đang làm bữa sáng.
Dust không biết từ đâu lao tới, hai chân sau đứng thẳng trên mặt đất, dùng hai chân trước ôm lấy bắp chân cô, đầu nhỏ cọ vào chân cô.
Nặc Ngôn trợn mắt, bảo bối, con xem nhiều phim não tàn quá rồi phải không?
Cô cúi người ôm lấy nó rồi đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống, trên bàn có lồng hấp bánh bao, trứng rán, sữa đậu nành và cháo kê.
“Anh nấu à?”
“Tôi mua.”
Anh lấy ra một chiếc bát nhỏ, đổ chút cháo kê, cắt nhỏ một phần trứng rán bày ra đĩa. Anh còn gắp một chiếc bánh bao hấp nhỏ, cắn mở rồi đổ nhân thịt bên trong vào đĩa, khuấy đều rồi đặt trước mặt Dust. Sau đó anh tiếp tục nhặt phần vỏ bánh còn lại và bắt đầu ăn.
“Anh tốt với nó quá rồi đấy.”
Nặc Ngôn không nhìn anh, đưa miếng nhân bánh bao ở trong tay vào miệng rồi đưa tay xoa đầu Dust đang ăn vui vẻ: “Nó trung thành còn hơn con người, đúng không, bảo bối?”
“Gâu gâu.” Dust ngẩng đầu, dụi cái đầu nhỏ vào tay Nặc Ngôn, biểu thị mình đồng ý với lời nói của mẹ.
Con yêu mẹ nhất.
Nhìn sự tương tác giữa người và chó, không hiểu sao Tiêu Thừa Vũ lại không cảm thấy chút hòa hợp nào cả. Anh nheo mắt nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài, ừm, hôm nay thời tiết thật tốt.
Sau khi ăn xong, Tiêu Thừa Vũ tự giác dọn bàn, đợi Nặc Ngôn dọn bàn thì thà mong đợi vào Dust còn hơn.
Thấy Nặc Ngôn lại lên lầu, anh nói: “Cô thay quần áo đi, tôi đưa cô đến chỗ này.”
“Không đi.” Cô từ chối rất dứt khoát, dẹp hết mọi tiếp xúc không cần thiết với cáo già.
”Giúp cô tìm cảm hứng.” Anh đưa ra liều thuốc mạnh.
Sau khi chuẩn bị đồ ăn cho Dust trong một ngày, cô đi ra ngoài cùng Tiêu Thừa Vũ.
Nhìn chiếc Aston Martin dát vàng đầy phô trương của Tiêu Thừa Vũ, trên biển số xe có một hàng số 8 kiêu ngạo, khóe miệng Nặc Ngôn giật giật. Đây là vàng thật đó à? Có cần ra vẻ nhà giàu mới nổi thế không? Còn hàng số 8 kia nữa, thật thô tục.
“Tôi từ chối ngồi trên chiếc xe phô trương này.”
Tiêu Thừa Vũ bĩu môi nói: “Muốn đi chiếc nào thì tự tới gara chọn đi.”
Xe Ferrari màu vàng, Porsche màu đỏ tươi, Bugatti màu đen và đỏ, chiếc sau đều trông phô trương hơn chiếc trước.
Cô miễn cưỡng chỉ vào một chiếc Lotus màu bạc bụi bặm ở trong góc. Đó là một chiếc xe kiểu cũ, chắc đã ở đó lâu rồi, nhìn như chưa từng được lái. Chỉ để sưu tập thôi sao? Thật là lãng phí.
“Chiếc đó đi.”
Tiêu Thừa Vũ nhìn ngón tay của cô, khóe môi nhếch lên: “Cái kia không được, đổi cái khác đi.”
Nặc Ngôn nhìn Tiêu Thừa Vũ rồi nhìn chiếc xe, sau đó tỏ vẻ hiểu rõ, miễn cưỡng ngồi lên chiếc Aston Martin dát vàng.