Chương 6: Sống cùng nhau
Vân Lạc Anh nhìn cái vẻ “chúng tôi không cần anh, anh có thể đi được rồi” của hai người kia thì đưa tay sờ mũi, xoay người rời đi. Đây chắc chắn là qua cầu rút ván.
Ánh đèn đột nhiên tối xuống, âm nhạc du dương vang lên, Tiêu Thừa Vũ đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Vậy bồi thường cho tôi một điệu nhảy đi.”
Không đợi cô trả lời, anh mạnh mẽ kéo cô vào giữa sân, cánh tay vững chắc épthân thể hai người dán sát vào nhau. Nặc Ngôn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, hơi thở của anh như có như không vương vấn trên trán cô, trên người anh tỏa ra mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô giương mắt lên nhìn, mắt anh tràn đầy ý cười, nhưng cũng mang theo sự nguy hiểm không thể nói rõ. Trong nháy mắt, tim Nặc Ngôn đập loạn xạ, những năm tháng thăng trầm kia đã dạy cô không bao giờ được cúi đầu, cô táo bạo nhìn anh.
Tiêu Thừa Vũ nhìn cô gái trong lòng. Cô rất đẹp, bởi vì là con lai nên ngũ quan sắc bén hơn so với người nước Z, nhưng lại ôn hòa hơn người nước ngoài, vừa xinh đẹp quyến rũ lại hơi đơn thuần. Hai nét đẹp đối lập này cùng tồn tại hoàn hảo trên người cô khiến cho người đối diện không thể chán ghét cô một chút nào. Anh không bỏ qua tiếng tim đập loạn xạ trong nháy mắt của cô, chóp tai cô vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt cô nhìn anh lại sáng ngời và thản nhiên, giống như nữ vương trên mây cao, kiêu ngạo và điềm tĩnh.
Anh rất không thích khoảng cách như vậy, muốn chinh phục cô một cách mạnh mẽ, muốn kéo cô từ trên mây xuống.
Anh dùng sức siết chặt cánh tay, kéo cô lại gần mình hơn. Giữa hai cơ thể không còn bất kỳ khoảng cách nào, qua lớp quần áo mỏng manh hai người có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của đối phương.
Nặc Ngôn hơi mất tự nhiên vặn vẹo cơ thể, muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút. Tuy thỉnh thoảng cô cũng đùa giỡn đàn ông, nhưng chắc chắn là nằm trong khoảng cách an toàn mà cô có thể kiểm soát được, chưa từng thân mật như thế này.
Tay Tiêu Thừa Vũ vòng quanh eo cô véo một cái như trừng phạt. Anh cúi đầu ghé bên tai cô, há miệng ngậm vành tai mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc vài cái, thấp giọng nói: “Cô còn xoay tới xoay lui như vậy, tôi không biết được mình sẽ làm ra những gì nữa đâu.”
Như một luồng điện chạy qua vành tai, truyền đến mọi ngóc ngách trên cơ thể, khiến Nặc Ngôn không nhịn được mà run rẩy, vành tai đỏ bừng lan đến hết tai.
Xấu hổ vì phản ứng của thân thể như vậy, Nặc Ngôn tức giận thở hổn hển đạp anh một cái. Cô muốn giãy dụa, nhưng nghĩ đến hành động vừa rồi của anh, cô lại không dám lộn xộn nữa.
Dường như ý thức được hành động này hơi trẻ con, Nặc Ngôn quay đầu, không nhìn anh nữa.
Tiêu Thừa Vũ rất hài lòng với phản ứng của cô, siết chặt cánh tay để thân thể hai người gần nhau hơn.
Trong khoảnh khắc tiếng nhạc dừng lại, ánh đèn sáng lên, Tiêu Thừa Vũ nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô: “Bây giờ chúng ta thanh toán xong rồi.”
Gân xanh trên trán Nặc Ngôn nổi lên, cô dùng sức siết chặt nắm tay, dằn ý nghĩ đánh anh xuống, miễn cưỡng nở một nụ cười. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy sao? Vậy thì tốt rồi, cảm ơn sự tiếp đãi của tổng giám đốc Tiêu hôm nay, mong rằng sau này sẽ hợp tác nhiều hơn.”
Tiêu Thừa Vũ tự động bỏ qua hành động nghiến răng nghiến lợi nói của cô, thay vào đó, anh nở nụ cười vô hại: “Sắc mặt của cô có vẻ không tốt lắm, là do không thích tiệc tùng thế này sao?”
Thích em gái nhà anh, bà đây bị anh hết ôm lại hôn, lại sờ mó mà sắc mặt còn có thể tốt được mới là lạ. Cô khẽ rít ra một câu từ kẽ răng: “Tôi hơi không quen thôi.”
Tiêu Thừa Vũ nhìn vẻ mặt muốn phát điên lại cố nén của cô, thật là đáng yêu, cố nhịn cười, nghiêm trang nói: “Được rồi, để tôi đưa cô về.”
Nặc Ngôn siết chặt nắm đấm, móng tay ghim vào da sắp chảy cả máu. Cô cúi đầu hít sâu, lại ngẩng đầu rồi mỉm cười: ”Không cần, tôi không sao, cảm ơn.”
Tiêu Thừa Vũ cảm thấy mình rất ác, nhưng lại không nhịn được muốn ức hiếp cô, muốn nhìn thấy bộ dạng cô phát điên: “Chắc chắn cô không biết sắc mặt mình bây giờ khó coi đến mức nào đâu, đi thôi, tôi tiễn cô.”
Tin tôi đi, tôi biết đấy.
Nặc Ngôn nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ anh đã chết không biết bao lần dưới ánh mắt của cô
Tiêu Thừa Vũ làm như không thấy, cưỡng ép ôm lấy eo cô, mang cô đi ra ngoài, nhét cô vào ghế lái phụ, còn ân cần giúp cô thắt dây an toàn, tốt bụng nhắc nhở cô: “Cô không thoải mái thì nghỉ ngơi đi, sẽ đến nơi nhanh thôi.”
Có lẽ bởi vì cùng ở trong không gian nhỏ hẹp với Tiêu Thừa Vũ, Nặc Ngôn cảm thấy đoạn đường vốn ngắn ngủi này trở nên dài dằng dặc, lại nói chuyện với anh nên khi cảm thấy xe dừng lại, Nặc Ngôn lập tức mở cửa xe xông ra ngoài, cô thật sự sợ mình không kiềm chế được mà đánh anh.
Mới vừa bước ra khỏi xe, cô đã ngây người. Trước mắt cô là một căn biệt thự, ngói đỏ tường trắng, bên ngoài có một hàng rào màu trắng vây quanh, bãi cỏ xanh biếc điểm xuyết là những bông hoa trắng nhỏ.
“Tôi nhớ là tôi ở Westin.” Nặc Ngôn suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.
“Tôi biết, tạm thời thôi, sau này cô ở lại đây đi.” Tiêu Thừa Vũ nghiêm túc trả lời.
Thái dương Nặc Ngôn khẽ giật.
Thời gian tiếp xúc ngắn ngủi trong vũ hội đã làm cho cô cảm nhận được sâu sắc rằng người đàn ông này có tính chuyên quyền độc đoán, tự cho mình là đúng, mấy cái “đẹp trai”, “cô đơn”, “đau thương” chắc chắn chỉ là ảo giác của cô thôi.
Cô thầm an ủi mình, dù sao thì biệt thự cũng sạch sẽ hơn khách sạn.
Cô đi theo anh vào trong nhà, phong cách đen trắng đơn giản hiện đại, nếu đánh giá thì cũng ưa nhìn.
“Phòng của tôi ở tầng hai, cô có thể lựa chọn phòng dành cho khách ở tầng hai hoặc là tầng một.”
“Phòng dành cho khách ở tầng hai… Cái gì? Tại sao lại có phòng của anh?”
Nặc Ngôn không nhịn được mà tiến lên túm lấy cà vạt của anh, quát lên.
Tiêu Thừa Vũ rất bình tĩnh tách tay cô ra khỏi cà vạt: “Nhà của tôi đương nhiên có phòng của tôi.”
“Tôi không muốn ở đây, đưa tôi về khách sạn đi.” Cô thà ở khách sạn còn hơn là ở chung một mái nhà với người đàn ông xấu xa này.
Tiêu Thừa Vũ xoay người ấn cô lên tường, hai tay giam cô ở giữa, vươn đầu lưỡi liếm môi, dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm nói: “Không phải cô sợ tôi ăn cô đấy chứ?”
Nặc Ngôn tức giận. Cô dám cược, chắc chắn Tiêu Thừa Vũ cố ý dùng giọng nói mê hoặc này để quyến rũ cô.
Hừ, tôi mà sợ anh sao? Cô nheo mắt nhìn anh, nâng chân phải lên, dầu gối chen vào giữa hai chân anh, nhẹ nhàng đẩy lên. Cô vươn ngón tay vạch qua lồng ngực rắn chắc của anh, cười lạnh nói: “Ai ăn ai còn chưa chắc đâu.”
Tiêu Thừa Vũ phối hợp vuốt ve đùi cô, bóp mạnh một cái: “Vậy cứ chờ xem.”
“Tôi ở tầng hai.”
“Phía Tây.”
Nặc Ngôn đẩy anh ra, lộc cộc bước lên tầng.
Cô đóng cửa phòng, bỏ giày cao gót trên chân xuống, ngã mạnh xuống chiếc giường mềm mại. Nghe thấy tiếng Tiêu Thừa Vũ đóng cửa ở tầng dưới và lái xe rời đi, dây thần kinh căng chặt của cô cuối cùng cũng buông lỏng.
Buổi tối, Mạch Nhạn mang hành lý của cô và Dust tới, cảm thán rằng Hoàn Vũ không hổ là công ty lớn hàng đầu trong nước, sắp xếp nơi ở cũng xa hoa thế này. Sau đó cô ấy lại tận tâm đi mua thức ăn, nấu cơm cho cô, chờ cô ăn xong, rửa chén rồi mới rời đi.
Nặc Ngôn rất tự giác không nói ra, đây là nhà của tổng giám đốc Tiêu, hơn nữa trước mắt hai người sẽ phải ở chung một thời gian ngắn.
Dust rất hưng phấn. Lang thang nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có một nơi miễn cưỡng giống như nhà. Nó vui vẻ chạy khắp tầng trên tầng dưới một hồi, khi mệt lại về nằm trong lòng Nặc Ngôn, kiêu ngạo để cho cô vuốt lông cho mình.
Một ngày náo loạn cuối cùng cũng trôi qua, cảm giác tất cả vượt khỏi tầm kiểm soát của mình khiến Nặc Ngôn cảm thấy rất khó chịu.
Tiêu Thừa Vũ chính là một tên khốn kiếp, cô tức giận nghĩ. Nếu hai người phải đối mặt với nhau mỗi ngày, cô thật sự sợ có một ngày mình sẽ không nhịn được mà cho anh một phát đạn.
Cũng may mấy ngày sau đó, Tiêu Thừa Vũ vẫn không quay lại.
Dưới sự ép buộc của Mạch Nhạn, Nặc Ngôn tham gia được hai chương trình truyền hình, sau đó thì chết sống không chịu tham gia nữa.
Cô đi qua chi nhánh hai lần. Dưới sự lãnh đạo của Vương Dương, tất cả người và vật đều rời đi rất trật tự, căn bản không cần cô nhúng tay vào, quả nhiên chỉ bảo cô qua cho có mặt thôi.
Nặc Ngôn rất chán nản, cô đến siêu thị gần đó mua một lượng lớn lương thực dự trữ về rồi không ra khỏi cửa nữa, vô cùng nhạt nhẽo làm ổ trong nhà, tiếp tục viết tiếp tác phẩm mới.