Chương 14: Bạn nhỏ nhà tôi thì tôi phải chiều
Là do một nick phụ không có bất kỳ người theo dõi nào đăng lên, tên tài khoản chỉ có năm chữ đơn giản – Gọi Tôi Là Người Vô Địch.
Tài khoản Weibo cũng không có giới thiệu gì, chỉ đính kèm một hashtag #Con gái nuôi nhà họ Doanh, vong ân phụ nghĩa.
Nhưng bởi vì đề tài đang nằm trên trang đầu tiên trong bảng tin nóng, nên một khi bấm vào bảng tìm kiếm trên Weibo thì sẽ nhìn thấy ngay đoạn video này.
Sau khi nhìn thấy đoạn video, những người hâm mộ ban nãy còn đang nhảy cào cào ngay lập tức trở nên trật tự, bắt đầu điên cuồng xóa hết những bình luận trước kia.
Không xóa, chẳng lẽ chờ bị vả mặt?
Kết quả, bọn họ vừa mới xóa xong, thì tài khoản Gọi Tôi Là Người Vô Địch lại chậm rãi đăng bài thứ hai.
[@Gọi Tôi Là Người Vô Địch: Mạng xã hội đều có ký ức cả đấy]
Bên dưới đính kèm mười bốn bức ảnh, toàn bộ đều là ảnh chụp màn hình người hâm mộ Doanh Lộ Vi chửi rủa Doanh Tử Khâm.
Lúc này, những fan lớn nhà Doanh Lộ Vi bắt đầu hoảng, không ngừng đi inbox người kia, muốn Gọi Tôi Là Người Vô Địch xóa bài, nhưng đều như muối bỏ biển, không có bất kỳ hồi âm nào, bọn họ tức đến mức quay về group giãy đành đạch.
Hơn nữa, bởi vì chủ đề tìm kiếm nóng là mua mới có, cho nên cứ treo mãi ở vị trí số mười bảy không lên không xuống, người bấm vào càng lúc càng nhiều, cuối cùng cũng xuất hiện làn sóng dư luận trái chiều.
[Fan khuyết tật não gì đây, thế nào gọi là truyền máu là chuyện hiển nhiên? Trói buộc đạo đức à?]
[Bọn fan khuyết tật não này cũng rảnh thật đấy, chính chủ còn chưa lên tiếng mà đã tự mình ảo tưởng là có người muốn hại thần tượng của mấy người rồi, não có bệnh à? Mắc chứng ám ảnh bị hại hay gì?]
Trong những bình luận này, còn có những giọng nói khác.
[Bộ có mỗi tôi thấy động tác của Doanh Lộ Vi giống như cố ý ngã thôi à? Cô ta định làm gì thế?]
[Nghĩ kỹ mới thấy sợ, không phải là muốn người ta truyền máu cho đấy chứ? Chẳng lẽ một đứa con gái nuôi lại uy hiếp được địa vị của cô ta chắc?]
[Lầu trên là anti phương nào, Vi bảo lương thiện như vậy, đến một con kiến cũng không dám giẫm, đã report.]
[Lộ Vi không biết gì hết, Lộ Vi không hề nói là do đứa con gái nuôi đó làm, tất cả đều là lỗi của fan, chúng tôi xin được gửi lời xin lỗi tới mọi người, xin đừng chụp mũ lên Lộ Vi.]
[Ngứa mắt với Doanh Lộ Vi từ lâu rồi, cô ta không trực tiếp chỉ điểm, nhưng ý tứ đằng sau thì ai mà không rõ, một đóa hoa sen trắng nở rộ, sao không nói thẳng ra ngay từ đầu đi?]
[Đúng vậy, thế cái cô Doanh Lộ Vi này đi đâu rồi? Không thò mặt ra nói xin lỗi một câu?]
[Việc gì Vi bảo phải xin lỗi? Đã nói bao nhiêu lần rồi, căn bản không phải là lỗi của Vi bảo!]
[Fan khuyết tật não của Doanh Lộ Vi nhiều lắm, mọi người chạy mau, đỡ bị lây bệnh bại não.]
Trên mạng fan và antifan hỗn chiến tưng bừng, không cách nào tách ra được, thu hút một đám người qua đường hóng thị, còn trong nhà họ Doanh lại im ắng đến lạ kỳ.
Đoạn ghi hình này đã làm lộ ra tất cả chân tướng giống như một cái bạt tai vang rền giáng xuống mặt Chung Mạn Hoa và bà cụ Doanh.
Rất mạnh, không chút nể nang.
Chung Mạn Hoa đỏ mặt tía tai vì thẹn, đôi môi bà ta mấp máy, cất tiếng khó khăn: “Tử Khâm, nếu con nói với mẹ thì mẹ sẽ không…”
Khi bà ta chạm phải đôi mắt trắng đen rõ ràng, không chút tình cảm của cô bé, những lời phía sau đều kẹt lại trong miệng, cả người lạnh toát, không nói được thêm một chữ nào.
Đến bà cụ Doanh lúc này cũng không biết phải nói gì.
Bà ta vốn dĩ muốn rút ra khỏi tình trạng ngượng ngùng, cứu vớt ít thể diện, nhưng ai ngờ cuối cùng lại càng mất mặt hơn.
Rõ ràng là chỉ tới đòi một lời xin lỗi, kết quả lại thành ra thế này, bà cụ Doanh rất bực bội nhưng lại không có mặt mũi nào nói ra.
“Truyền thống vu oan giá họa cho người khác của nhà họ Doanh xem ra là có di truyền cả.” Doanh Tử Khâm gỡ một bên tai nghe xuống, dáng vẻ thờ ơ, không chút để tâm: “Cũng tốt, cố gắng duy trì nhé.”
Một câu nói như lại tát thêm một cái.
Mặt mũi bà cụ Doanh tái xanh, hít thở cũng trở nên dồn dập, hiển nhiên đã tức giận lắm rồi.
Nhưng cô bé đã đẩy cửa rời đi, chẳng để ý đến ai hết.
Gió lạnh tràn vào phòng, khiến Chung Mạn Hoa rùng cả mình, bà ta không kìm được ôm lấy cánh tay, nhìn theo bóng lưng của con gái, trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ kỳ lạ.
Giống như có thứ gì đó đang triệt để rời đi, có muốn bắt cũng không bắt được.
Đúng là quái dị.
Chung Mạn Hoa lắc đầu, cười thầm bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Hôm nay đi thì đi thôi, nhưng đến cùng con bé vẫn sẽ quay trở lại, nhà họ Doanh mới là nhà của con bé, nó còn có thể đi đâu được chứ?
Doanh Lộ Vi ở một bên đứng mím môi, lòng dạ rối bời nhìn bình luận trên mạng.
Vẻ mặt xem như còn giữ được bình tĩnh, nhưng ngón tay run rẩy đã bán đứng nội tâm không hề yên ả của cô gái này.
Có thế nào Doanh Lộ Vi cũng không thể ngờ được rằng, tấm đệm mà cô ta trải ra sẵn lại bị hai bài đăng trên Weibo này phá hoại hết.
Không chỉ không đạt được mục đích, mà ngược lại còn khiến bản thân nhúng bùn, cô ta còn nhìn thấy trong group có người hâm mộ đăng bài thoát fan, tuy chỉ có mấy người thôi, nhưng chuyện cô ta rớt giá cũng là thật.
Nick phụ đó rốt cuộc là ai?
Doanh Tử Khâm?
Doanh Lộ Vi gạt phắt đi ngay.
Một đứa nhà quê mới lên tỉnh, không quyền không thế, làm sao có đoạn ghi hình này được?
Chẳng lẽ gần đây cô ta đã đắc tội với ai đó?
Doanh Lộ Vi cau mày suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra được ai.
Cô ta hít sâu một hơi, chỉ đành đăng một bài lên mạng.
[@Doanh Lộ Vi V: Mọi người đừng tranh cãi nữa, tôi thật sự chỉ là không cẩn thận bị ngã, khiến những người yêu mến tôi hiểu lầm, tôi xin được thay mặt người hâm mộ của mình xin lỗi @Doanh Tử Khâm tại đây, xin lỗi.]
Sau khi bài viết này được đăng lên, người hâm mộ rất xót xa cho thần tượng của mình.
[Vi bảo, đều là lỗi của bọn em, chị đừng tự trách mình.]
[Người mắng cháu gái của Vi bảo lúc trước không phải là Lộ Thủy bọn tôi, bọn tôi không nhận!]
[Không biết toàn bộ câu chuyện thì đừng phán bừa, lần này các người không chỉ làm tổn thương tới cháu gái của Vi bảo, mà còn làm tổn thương Vi bảo, hy vọng không có lần sau nữa.]
[Một vài người hâm mộ cá biệt có lời nói quá khích, nhưng phần lớn người hâm mộ đều rất yêu Vi bảo, hành vi của một bộ phận người hâm mộ xin chớ chụp mũ cho toàn thể cộng đồng Lộ Thủy, cháu gái của Vi bảo rất tốt.]
Thấy hướng gió cuối cùng cũng ổn định trở lại, Doanh Lộ Vi mới tắt Weibo, thở ra một hơi.
Cũng may cô ta đã có chuẩn bị từ trước, sự việc cũng xem như không quá xấu, nhưng cô ta bị ép phải xin lỗi, trong lòng nghẹn một cục tức, kiểu gì cũng không nuốt xuống được.
Sau cái đêm ở bệnh viện ấy, dường như mọi thứ đều đã khác.
Doanh Lộ Vi cụp mắt xuống, khuôn mặt trở nên ảm đạm, cô ta nắm lấy tay bà cụ Doanh, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con đi tìm Mạc Viễn đây.”
“Được được.” Bà cụ Doanh nghe vậy, gật đầu lia lịa, vui vẻ đáp: “Chịu khó bồi dưỡng thêm tình cảm với Mạc Viễn, các con sớm muộn gì cũng phải kết hôn.”
“Con biết rồi ạ.” Nhắc tới chuyện này, tâm trạng Doanh Lộ Vi cuối cùng cũng tốt lên được một chút, cô ta cười khẽ: “Mẹ, hôm qua Mạc Viễn còn hỏi con có muốn đẩy nhanh ngày cưới lên không đó.”
Bà cụ Doanh vỗ vỗ vào tay cô ta: “Đẩy nhanh lên cũng tốt, tránh để nhiều người nhòm ngó, con đừng đối xử với ai cũng tốt quá, mẹ thấy cái đứa con gái nuôi đấy không biết thân biết phận tí nào.”
Doanh Lộ Vi mím môi cười, không nói gì nữa.
…
Trung tâm thành phố, bên ngoài căn hộ dành cho một người ở.
Phó Quân Thâm cầm một chiếc cốc thủy tinh, bên trong cốc đựng trà câu kỷ táo đỏ, còn đang bốc khói.
Lúc này bên tai chợt truyền đến tiếng “tít”, anh quay đầu, nhìn thấy máy tính của mình đột ngột tắt ngúm, anh nhướng mày, gõ bừa mấy cái.
“Làm gì thế?”
Trên màn hình đã hoàn toàn tối đen rất nhanh hiện lên một hàng chữ màu đỏ, trông rất đáng sợ.
“Là người nào mà lại nhờ tôi ra tay?”
“Bạn nhỏ nhà tôi.”
“?”
“?”
“?”
Đối phương gửi liên tiếp ba dấu chấm hỏi.
Phó Quân Thâm đặt cốc trà xuống, môi cong lên, tiếp tục gõ chữ: “Đương nhiên tôi phải chiều rồi.”
“…”
Phó Quân Thâm không nhiều lời: “Còn có chuyện gì?”
Màn hình yên lặng vài giây, sau đó lại xuất hiện một hàng chữ.
“Có người nhờ tôi điều tra cậu.”
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |