Cố Tương còn chẳng thèm ngước mắt lên, Cô nói: “Con biết rồi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc, cô đi xuống nhà dưới sự thúc giục của mẹ, cô cất hành lý vào cốp xe, đứng sang một bên và nhìn vào cây hoa quế trong sân một lúc lâu.
Nhớ năm đó khi đến đây, Cố Tương vẫn còn nhỏ, không nơi nương tựa, cô vừa lo lắng vừa kỳ vọng vào mái nhà mới này.

Trong những năm tiếp theo, Cố Tương luôn sống rất cẩn thận, bây giờ phải rời xa, không hiểu sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Mẹ từ trong nhà đi ra, thấy cô vẫn đứng đó thì hỏi: “Sao con vẫn chưa đi? Mau đi đi.”

Trông dáng vẻ của mẹ cứ như sợ nhà họ Giang sẽ đổi ý vậy.

Mạnh Nghiên cũng đi theo, cô ta đứng bên cạnh nhìn Cố Tương, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

Dù sao đối với cô ta mà nói, người chướng mắt nhất cuối cùng cũng phải rời đi rồi.

Cố Tương đáp: “Con đi đây.”

Cô liếc mắt nhìn mẹ, sau đó mở cửa xe, ngồi lên rồi lái đi luôn.

Chú Đỗ đã gửi địa chỉ của Giang Trì vào WeChat của Cố Tương, nhưng Cố Tương không đi đến đó mà lại lái xe đến cửa hàng.

Cửa hàng đang rất bận rộn, phát thanh viên của ca trực hôm nay là chị Hạ Hạ đang đứng trước máy quay phát sóng trực tiếp cho mọi người: “Hiện tại tôi đang mặc áo số 66, chất vải rất thoải mái và khi mặc lên người cũng rất tôn dáng. Quý khách nào thích hãy nhanh chóng đặt hàng. Số 79 đúng không! Tôi sẽ mặc nó cho bạn xem.”

Nhìn thấy Cố Tương bước vào, chị ấy rời khỏi ống kính và chào hỏi: “Tổng Giám đốc Cố, sao cô lại đến đây? Chẳng phải hôm nay cô bận sao?”

“Không cần để ý đến tôi, chị cứ làm việc đi.”

Cố Tương ngồi xuống trước máy tính xem doanh thu cửa hàng, doanh số cũng khá.

Quần áo trong cửa hàng đều do Cố Tương thiết kế, việc chọn vải, may mẫu và liên lạc với nhà máy cũng do Cố Tương làm. Bọn họ có cửa hàng chính và cả cửa hàng online chính thức trên Tao Bao.

Bình thường, những chương trình phát sóng trực tiếp, tiêu thụ thế này đều do Bạch Vi phụ trách, Cố Tương không quan tâm đến những việc này. Gần đây vì chuyện của Hạ Văn Hiên mà tâm trạng của Bạch Vi không tốt nên cô làm thay cô ấy một thời gian.

Sau hai giờ livestream, Hạ Hạ thu dọn chuẩn bị ra về, chị ấy nói với Cố Tương: “Tổng Giám đốc Cố, tôi về trước nhé, cô không về sao?”

Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi.

Cố Tương nói: “Chị đi trước đi, tôi bận một chút, hai ngày nay đều không đến nên nhiều việc quá, tôi phải xử lý bớt đã.”

“Vậy tôi về trước đây, cô cũng về sớm đi! Đừng làm việc căng quá.”

Thật ra Cố Tương tuy nhỏ tuổi hơn chị ấy nhưng lại quá tài giỏi nên ai cũng phục cô ấy.

Cố Tương còn trẻ, tự mình lập nghiệp, hơn nữa còn khiến việc kinh doanh của cửa hàng trở nên phát đạt.

Cố Tương mỉm cười nhìn chị Hạ Hạ rời đi, sau đó cô lại đưa mắt nhìn vào máy tính.

Không phải Cố Tương không muốn tan làm, chỉ là cô không có chỗ nào để đi, hơn nữa cô đâu thể dọn về sống với người chồng mà mình không hề quen biết kia!

Trong phòng nghỉ của cửa hàng có một chiếc giường, buổi tối khi cửa hàng đóng cửa, Cố Tương hay nằm lên đó, cảm giác mệt mỏi và cô đơn bỗng dân trào.

Bởi vì trong cửa hàng có rất nhiều đồ nên khá bất tiện, Cố Tương bận rộn đến hơn hai giờ đêm, cô nằm trên giường, nhìn ngọn đèn trắng trên trần mà ngây người ra.

Bây giờ cô thực sự… chỉ có một mình!

***

“Hắt xì…”

Buổi sáng, ngay khi Cố Tương đang hắt hơi thì Bạch Vi đi vào, cô ấy thấy Cố Tương ngủ ở đây cả đêm thì ngạc nhiên hỏi: “Tối hôm qua cậu không về à?”

Cố Tương ngồi trên giường, mặc áo phông trắng làm đồ ngủ, để lộ cặp chân thon, “Tối hôm qua tớ bận đến khuya nên không về.”

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: Truyện Dụ Hôn [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *