Truyện Bỉ Ngạn đơm hương -Chương 10


Chương 10: Tin tức

Sau một hồi suy nghĩ, Cố Minh Châu đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô ngồi dậy, vừa thấy hơi khát, Bảo Đồng đã rót chén nước đặt vào tay cô.

Bảo Đồng khẽ giọng: “Thôi tứ lão gia về rồi.” 

Về nhanh thật đấy, Cố Minh Châu bưng cái chén kề lên miệng: “Thôi tứ lão gia dẫn người đến thôn trang ở huyện Thanh Nguyên, kiểu gì cũng phải một tháng mới có thể về nhà, sao mới đi được hai ngày đã về rồi?”

Bảo Đồng nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy kỳ lạ, Thôi tứ lão gia còn gọi ma ma quản sự hôm nay cùng đi chùa Kim Tháp đến gặp.” Lúc Bảo Đồng rảnh rỗi ra ngoài đi dạo, đến hẻm Thúy Trúc thì nhìn thấy hai ma ma quản sự đó xách đèn sải bước về phía nhà chính.

Quả nhiên “Đạo tặc trân châu” vừa xuất hiện đã khiến phủ Thái Nguyên chấn động. Sở dĩ Cố Minh Châu chơi “vui vẻ” ở nhà họ Thôi, năn nỉ mẹ ở nhà họ Thôi thêm mấy ngày là vì nền móng Thôi thị ở phủ Thái Nguyên rất vững. Bảy năm trước, Thôi thị từng giúp quan phủ lùng bắt “Đạo tặc trân châu” nên không phải hoàn toàn không biết gì về vụ án này, việc ở lại nhà họ Thôi tiện cho cô nghe ngóng tin tức.

Bây giờ chỉ xem ai không nhịn được mà để lộ dấu vết trước, hy vọng Nhiếp Thầm có thể có thu hoạch.

Cố Minh Châu xuống giường, đi đến trước bàn, vươn tay chỉnh sáng ngọn đèn trên bàn.

Bảo Đồng lập tức đưa cuốn sách đã chuẩn bị trước cho cô.

“Tiểu thư.” Bảo Đồng nhìn Cố Minh Châu: “Mệt mỏi cả ngày rồi, người nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng đọc sách nữa.”

Bảo Đồng thật sự rất đau lòng, từ sau khi tiểu thư khỏi bệnh, ngày nào cô cũng viết chữ, đọc sách. Bảo Đồng biết ít chữ, cũng muốn làm tri kỷ đọc sách cùng cô, nhưng trong những cuốn sách tiểu thư đọc có những chữ rõ ràng cô ấy biết, thế mà khi đặt cạnh nhau lại chẳng hiểu có nghĩa gì. Còn cả những cuốn sách và phương thuốc về dược lý, y lý, mới đọc được một lát mà bệnh mắt của cô lại càng nghiêm trọng, để bảo vệ hai mắt, cô ấy đành từ bỏ.

Dù có thể đọc cùng hay không thì cô ấy vẫn là đại nha hoàn thân thiết, rất nhiều việc tiểu thư vẫn cần cô ấy sắp xếp. Chỉ cần nghĩ vậy, cô ấy lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Tiểu thư đọc xong sẽ bảo cô ấy mang ra ngoài bán, số sách mấy năm nay cô ấy mua vào bán ra, xếp chồng lên chắc cũng cao bằng xà nhà luôn rồi!

“Tiểu thư.” Bảo Đồng nghiêm túc nói: “Người muốn đi thi Trạng nguyên đấy à? Nô tỳ nghe nói vào trường thi là phải soát người, đến lúc đó lỡ bị người ta phát hiện tiểu thư là nữ thì thật sự nguy mất, trừ phi hai mắt họ không dùng được giống như nô tỳ.”

Cố Minh Châu không ngẩng đầu lên: “Ta mới học một phương pháp châm cứu trị bệnh mắt, vẫn chưa thực hành thử.”

Cô còn chưa nói xong, trong phòng đã không một bóng người.

Cố Minh Châu ngẩng đầu, nhìn sách vở trước mặt, chậm rãi giấu đi ý cười đang lan đến khóe môi. Trạng nguyên sao? Nếu cô là đàn ông, lúc còn ở nhà họ Châu, nói không chừng thật sự được kỳ vọng sẽ thi đỗ Trạng nguyên, dù sao trên dưới nhà họ Châu cũng từng có ba Trạng nguyên, cha lại là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong số đó.

Cô từng nhìn thấy bức họa của cha trong thư phòng, công tử thanh nhã, tuấn tú lịch sự, nhan sắc của cô thừa hưởng phần lớn từ cha, nói theo lời Dung nương tử thì là vẽ cũng không lột tả được hết cái đẹp của dung nhan ấy.

Mười chín tuổi cha đã thi đỗ Tiến sĩ, Trạng nguyên trung học, vào nhậm chức ở Hàn Lâm viện, về sau nhân phẩm đoan chính, học thức uyên bác, được Thân thủ phụ tiến cử làm Thị giảng học sĩ, Thân thủ phụ luôn khen ngợi cha trước mặt người khác, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn.

(*) Thủ phụ: Một chức danh, ý chỉ Đại học sĩ đứng đầu Nội các

(**) Thị giảng học sĩ: Một chức quan bậc ba ở Hàn Lâm viện.

Nhưng không ngờ trời có mưa gió khó đoán, người có họa phúc sớm chiều, một lần cha theo hộ tống, vì cứu đại hoàng tử mà trượt chân ngã chết, cứ thế vội vàng kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.

Sau khi cha qua đời, mẹ dồn hết nỗi nhớ nhung cha lên người cô, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được nỗi đau đó. Vào một buổi tối, mẹ đột nhiên treo cổ tự vẫn, đi theo cha luôn.

Cha mẹ cùng qua đời, cô được đón về nuôi bên cạnh bà nội, cuối cùng vì khi ấy còn quá nhỏ nên cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về cha mẹ. Nhưng khi lớn thêm một chút, cô bắt đầu đọc những cuốn sách cha từng đọc, học khắc theo con dấu cha để lại, đọc minh kinh thiếp cha viết, gảy đàn cầm mẹ để lại, như thể cha, mẹ vẫn còn bên cạnh cô.

Cuộc sống cứ vậy cũng tốt lắm rồi, nhưng cô lại làm vong hồn trong ngục.

Có lẽ là cha mẹ phù hộ, cho cô trở thành Cố Minh Châu, cô lại bắt đầu luyện chữ, thay đổi thói quen, làm tốt vai trò trưởng nữ nhà họ Cố, hoàn toàn không còn dính dáng gì đến Châu Như Quân. Nhưng rồi sẽ có một ngày, Châu Như Quân lại xuất hiện làm hết những việc cô phải làm, kết thúc mối thù oán còn chưa kết thúc.

Cố Minh Châu vừa lật được hai trang sách, Bảo Đồng đã đưa một mâm mứt hoa quả tới trước mặt cô.

Cố Minh Châu nhón một viên bỏ vào miệng, ngọt quá.

Trong phòng Thôi tứ phu nhân, ma ma quản sự kể lại đầu đuôi chuyện ở chùa Kim Tháp cho Thôi tứ lão gia nghe.

Sau khi dặn các ma ma quản sự lui xuống, Thôi tứ phu nhân bước lên, hỏi dò: “Lão gia nghe chuyện ở chùa Kim Tháp nên vội về đó sao?” Nếu như vậy thì hơi nhanh quá.

Thôi tứ lão gia đáp: “Ta đi được nửa đường, nghĩ đến phủ Thái Nguyên liên tục xảy ra chuyện, Hoài Viễn hầu phu nhân còn đang làm khách ở nhà, tuy chuyện ở thôn trang cũng vô cùng cấp bách nhưng lại sợ một mình nàng ở nhà khó lòng ứng phó. Giờ thấy tình hình này, ta cảm thấy may mà mình đã về.”

Thôi tứ phu nhân khẽ gật đầu: “Nghĩ lại thấy sợ, Châu Châu cũng là đứa trẻ phúc lớn mạng lớn.”

Thôi tứ lão gia hỏi: “Nàng đã nhìn thấy viên trân châu mà Châu Châu nhặt được chưa?” 

Thôi tứ phu nhân dâng trà cho Thôi tứ lão gia: “Thiếp thân đứng xa thoáng trông thấy, viên trân châu đó không lớn, thoạt nhìn chất lượng cũng không tốt, chắc chỉ có thể đưa cho tiệm thuốc sử dụng.”

Không hiểu vì sao, Thôi tứ phu nhân lại thấy sắc mặt lão gia càng lúc càng sa sầm.

“Lão gia sao vậy?” Thôi tứ phu nhân hỏi: “Lão gia cũng nghĩ tới ‘Đạo tặc trân châu’ sao?”

Không biết Thôi tứ lão gia đang suy nghĩ gì, ánh mắt ông hơi đanh lại: “Còn ai nghĩ tới nữa?”

“Tất cả mọi người đều nói vậy.” Thôi tứ phu nhân tiến lên giúp Thôi tứ lão gia thay quần áo: “Lão gia nói xem, có phải ‘Đạo tặc trân châu’ có rất nhiều đồng lõa không.”

“Nói linh tinh gì đấy.” Thôi tứ lão gia chợt cao giọng: “Đây là chuyện nàng tự tiện bàn tán được à?”

Thôi tứ phu nhân hoảng sợ: “Thiếp thân chỉ thấy tên hung đồ hại Châu Châu không lớn tuổi lắm, ước chừng chỉ hơn hai mươi, bảy năm trước hắn vẫn là đứa trẻ con, sao có thể đánh cắp ngân khố, ắt phải có kẻ đồng lõa ăn trộm chứ?”

Vẻ mặt Thôi tứ lão gia dịu đi một chút, ông ngồi xuống cho Thôi tứ phu nhân hầu hạ rửa chân: “Hầu gia nói thế nào?”

“Hầu gia dẫn người đến nha môn thẩm vấn tên hung đồ đó rồi…”

Thôi tứ lão gia lập tức rút chân ra khỏi chậu nước.

“Có phải độ ấm không thích hợp không?” Thôi tứ phu nhân vội dùng tay thử nhiệt độ nước: “Hơi nóng thật, nhưng lão gia lặn lội đường xa phải ngâm nước ấm chút thì mới thoải mái.”

Thôi tứ lão gia lại chậm rãi đặt chân vào chậu, lần này không nói gì nữa. Một lúc lâu sau mới được Thôi tứ phu nhân đỡ nằm lên giường.

Trong bóng đêm, Thôi tứ lão gia lại hỏi: “Nữ quyến nhà họ Châu đến nói những gì?”

“Không nói gì cả.” Thôi tứ phu nhân đáp: “Chỉ là có lòng dạ đó với Hầu gia thôi.”

Thôi tứ lão gia thản nhiên nói: “Không biết tự lượng sức mình, mấy năm nay nhà họ Trương hơi xui xẻo chứ chưa đến nỗi không giữ nổi địa vị của mình.”

Thôi tứ lão gia không nói gì nữa, nhắm mắt lại như chực ngủ.

… 

Trong đại lao tối mờ, lính coi ngục đang cọ rửa vết máu trên mặt đất.

Hung đồ bị thẩm vấn suốt một đêm nhưng không chịu hé răng nửa lời, lại nhân lúc đồng tri phủ Thái Nguyên quay đầu xem án tông, tên hung đồ “đang hôn mê” lại bất ngờ cắt đứt lưỡi mình.

Máu tươi phun ào ào từ miệng tên hung đồ, thấm ướt quần áo hắn ta, chảy ròng ròng xuống nền đất.

Hung đồ nhìn nửa đoạn lưỡi trên mặt đất, nở một nụ cười rất quái dị.

Vốn dĩ ngã từ trên sườn núi xuống đã không nhẹ, lại giày vò thế này thì chẳng sống được bao lâu nữa.

Thôi Trinh dẫn Nhiếp Thầm ra khỏi đại lao.

“Có nhìn ra manh mối gì không?” Thôi Trinh hỏi.

Nhiếp Thầm đáp: “Tử sĩ như thế sẽ không tiết lộ bất cứ manh mối gì, chì cần tìm được cơ hội là bọn chúng sẽ tự sát.” Y từng gặp quá nhiều phạm nhân như thế.

Nhiếp Thầm nói tiếp: “Từ lúc chúng ta vào đại lao đến giờ, trừ người của nha phủ thì không ai tiếp cận tên hung đồ này.”

Thôi Trinh thu lại tầm mắt: “Tử sĩ khác đạo tặc nhiều lắm.”

Nhiếp Thầm nói: “Đây là điểm kỳ lạ nhất, tử sĩ âm mưu ám sát, còn đạo tặc lại nhắm đến tiền tài, nếu không bắt được người này, có lẽ sẽ tưởng vụ này do ‘Đạo tặc trân châu’ gây ra, nhưng bắt được hắn ta, nhìn tận mắt mới thấy hắn rất khác ‘Đạo tặc trân châu’ năm đó.”

Nghe đến đây, Thôi Vị chợt hỏi: “Nếu là đồng lõa thì sao?”

Nhiếp Thầm khẽ mấp máy môi: “‘Đạo tặc trân châu’ đó không chỉ muốn cướp tiền, hắn còn muốn giết người.”

Thôi Vị nói: “Đã bảy năm rồi, ‘Đạo tặc trân châu’ cũng phải khác trước, nhưng một tên trộm cướp mua chuộc nhiều tử sĩ như vậy làm gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn cướp bóc công khai?”

Thôi Trinh bước được hai bước bỗng dừng lại, quay đầu nói: “Có lẽ thứ bọn chúng muốn lấy không hề dễ lấy, ví dụ như thóc gạo và bạc bổng lộc Sơn Tây sắp sửa áp tải đến triều đình.”

“Bảy năm trước cướp ngân khố, bây giờ lại muốn lấy thóc gạo và bạc bổng lộc.” Thôi Trinh hừ lạnh một tiếng: “Ta phải xem xem đám trộm cướp này cướp bạc dưới mí mắt chúng ta như thế nào.”

“Đại nhân.” Nhiếp Thầm khom người với Thôi Trinh: “Ta muốn đi nhìn lại tên hung đồ kia.”

Thôi Trinh khẽ gật đầu, Nhiếp Thầm xoay người, bước chậm về phía gian phòng giam giữ tên hung đồ.

Trong phòng giam, đồng tri phủ Thái Nguyên đang dặn dò lang trung cầm máu cho hung đồ, ông đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất, dường như đang chìm vào mạch suy nghĩ sâu xa.

Lang trung bận rộn cầm máu một lúc lâu rồi mới khom người lui ra ngoài.

Đồng tri phủ Thái Nguyên ngồi xổm xuống kéo tay hung đồ, ngón tay và lòng bàn tay ông lướt qua bàn tay hắn ta. Lúc ông đang ngước mắt suy nghĩ thì tên hung đồ kia đột nhiên mở mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm ông.

“Đại nhân.”

Phùng An Bình gọi hai tiếng, đồng tri mới hoàn hồn, quay đầu thì trông thấy Nhiếp Thầm đang đứng bên cạnh.

Phùng An Bình nói: “Nhiếp Thầm muốn xem xét lại một lượt.” Định Ninh hầu đúng là làm điều thừa thãi, cứ nhất quyết đến xem thế nào, còn mời Nhiếp Thầm đến hỗ trợ, một người trên phố có thể có bản lĩnh đến mức nào?

Đồng tri phủ Thái Nguyên gật đầu: “Bảo hắn đến đi. Xem xét cẩn thận xem có ai trên phố từng để ý đến tên hung đồ này không.”

Đồng tri phủ Thái Nguyên đứng dậy, tránh sang một bên, Phùng An Bình dẫn Nhiếp Thầm vào. Nhiếp Thầm cẩn thận lục lọi người kẻ đang nằm dưới đất, Phùng An Bình sấn đến hỏi: “Ngươi phát hiện được gì không?”

“Không phát hiện được gì cả.” Nhiếp Thầm đứng lên, bước ra ngoài.

Tên hung đồ này hơi kỳ lạ, lúc Nhiếp Thầm ra khỏi đại lao, mặt trời vừa mới nhô đến đỉnh đầu, y muốn báo tin tức này cho Trường lão gia.

Có lẽ Trường lão gia có thể suy ra nhiều manh mối hơn, sau đó lại nghe thử ý của lão gia xem có nên nói chuyện này cho Định Ninh hầu hay không.

Thôi Trinh xuống ngựa ở cửa nhà họ Thôi, hắn ném roi ngựa cho tên hầu rồi bước nhanh vào trong nhà.

Bận rộn cả đêm mà không có kết quả gì nhưng hắn vẫn nhìn ra Nhiếp Thầm có thu hoạch, chỉ là người này không một lòng với hắn, không lập tức nói cho hắn biết. Hắn có thể cho Nhiếp Thầm thời gian, nhưng sẽ không dài.

Thôi Trinh lấy trong tay áo ra một cái lọ nhỏ đã hỏng, hắn tìm được cái lọ này trong hồ, trong lọ có một mảnh giấy, có điều mảnh giấy đã bị nước hồ phá hủy.

Nếu đêm hôm đó hắn không trùng hợp phát hiện ra bóng người kia, có lẽ sẽ không cảm thấy có người nhắm vào cái lọ này. Bỗng nhiên hắn có cảm giác lúc nào cũng bị người khác dắt mũi.

Đi vào nội viện, Thôi Trinh ngẩng đầu trông thấy một con diều giấy, sau đó lại nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ, một bóng người đập vào mắt hắn. Đó là Cố Minh Châu đang nói cười đùa giỡn với nha hoàn.

Chương trước Danh sách chương Chương sau
No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

-4