Truyện Thủy Tú Sơn Minh được gán mác tác giả Na Chích Hồ Ly nên đương nhiên không có H (huhu ). Cả câu chuyện rất trong sáng nhẹ nhàng, lại hài hài, có ngược nam một chút khi anh này hết ngốc, lại ngược nữ một chút khi nam chính bỏ đi, nhưng nhìn chung vẫn là sủng. Đây là một câu chuyện hay không nên bỏ lỡ nếu bạn thuộc team cổ đại hay giang hồ hay sủng sạch nhé. :”>
Trên núi nọ có một trang viên, người trong giang hồ gọi là Úy Trì sơn trang. Dòng họ Úy Trì có nhốt một con yêu hồ để bảo vệ cho gia tộc, tuy nhiên chơi với lửa thì lúc nào cũng phải đề phòng… cháy quần.Con yêu hồ chính là nguồn cơn mọi rắc rối của câu chuyện này bắt đầu.
Một đêm nọ, yêu hồ bị đánh cắp. Tổng quản Úy Trì sơn trang Địch Tú là người duy nhât sống sót, nhưng lại trở thành kẻ ngốc. Hắn chỉ nghe lời duy nhất một người, đó là tứ tiểu thư Úy Trì Minh Nguyệt.
Vị tứ tiểu thư này lai lịch không phải tầm thường. Cha nàng là Uý Trì trang chủ, mẹ là quận chúa, ông ngoại là Nam Lăng vương. Nàng muốn tiền có tiền, muốn quyền thế có quyền thế, là tiểu thư lá ngọc cành vàng. Tuy nhiên vì lục đục giữa cha mẹ mà từ nhỏ nàng đã sống cùng mẹ và ông ngoại, mỗi năm chỉ về Uý Trì sơn trang một lần.
Uý Trì Minh Nguyệt là điển hình cho dạng công chúa nhà giàu: ngang ngược kiêu căng, thích gì làm nấy, lại hay phán xét người khác. Bằng chứng rõ nhất là từ lần đầu tiên gặp mặt nàng ta đã ghét tổng quản Địch Tú cay đắng, nghĩ hắn là kẻ xảo quyệt, không đáng tin cậy. Khi cha hứa hôn chị gái Uý Trì Thái Ngọc cho Địch Tú, nàng nhất quyết không đồng ý, còn ầm ĩ đòi phá đám cưới.
Nhưng rồi duyên số vồ lấy nhau, từ khi Địch Tú trở nên ngốc nghếch, ai cũng muốn bắt nạt hắn. Chỉ có Uý Trì Minh Nguyệt kiên quyết bảo vệ, dắt hắn trở về nhà ông ngoại chữa bệnh. Chính vì ngốc nên Địch Tú nghĩ gì nói nấy, một mực nói rằng hắn thích nàng. Nếu Địch Tú tổng quản là một kẻ đáng ghét thì Địch Tú ngốc lại là một cậu chàng đáng yêu hết phần người khác, Minh Nguyệt bảo hắn đi đằng đông hắn nhất định không đi đằng tây, Minh Nguyệt kêu hắn uống thuốc hắn nhất định bắt nàng đút, Minh Nguyệt mắng hắn sẽ tủi thân ôm chăn nằm khóc, Minh Nguyệt nói thích hắn hắn sẽ sung sướng như điên, ôm lấy nàng mà hôn lấy hôn để, vân vân và mây mây.
Trước một Địch Tú cute dễ thương như thế đảm bảo trái tim của tất cả chị em đều hoá thành nước, đừng nói đến Minh Nguyệt tiểu thư vốn giàu lòng thương người. Hắn lại còn đẹp trai, giỏi võ công, thật thà ngoan ngoãn… phải gọi là cực phẩm trong cực phẩm. Minh Nguyệt tình trong như đã mặt ngoài còn e, yêu nhưng lại sợ hãi sau này nếu hắn hết ngốc, có khi nào hắn sẽ chém mình làm đôi vì dám sỉ nhục hắn hay không? Tuy nhiên giữa con tim và lí trí thì nàng đã không lùi bước mà chọn con tim. Và tèn tén ten, Địch Tú hết ngốc, câu chuyện diễn ra đúng như nàng vẫn nghĩ. Hắn bỏ về Uý Trì sơn trang, kết hôn với Uý Trì Thái Ngọc.
Ấy nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, 30 chưa phải là tết. Uý Trì Minh Nguyệt quyết không buông tay, mượn binh mã của ông ngoại đến phá hôn lễ. Công cuộc cướp rể hoá thành một mớ hỗn độn với sự xuất hiện của yêu hồ. Hẳn các bạn vẫn chưa quên con yêu hồ gia truyền của dòng họ Uý Trì này chứ. Nó muốn bắt Uý Trì Minh Nguyệt trở thành chủ nhân của mình. Và lúc này, mọi chuyện mới vỡ lẽ ra, hoá ra Địch Tú yêu Minh Nguyệt thật lòng, hoá ra Uý Trì trang chủ là một người cha tốt, hoá ra Uý Trì Thái Ngọc là người hãm hại em gái, bla bla bla… Và kết cục của câu chuyện này tất nhiên là HE ngọt ngào, ai ai cũng hài lòng, hạnh phúc tim bay toè loe.
Nam chính Địch Tú là một nhân vật điển hình trong truyện cổ đại: nam tử lạnh lùng giỏi võ công, mỗi tội gia thế anh hơi kém, là “nhân viên” cấp dưới của bố nữ chính, lại còn có tư tưởng làm phản lật đổ boss (tuy bất thành). Anh này đã yêu tứ tiểu thư Minh Nguyệt từ rất lâu (chi tiết mời đọc phiên ngoại), tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng chảnh chó khiến nàng hiểu lầm. Thời điểm đáng yêu nhất của nam chính là khi bị ngốc, đảm bảo sẽ đốn ngã những người chị em mê trai đẹp ở đây. Anh này còn rất để ý tiểu tiết, quan tâm nữ chính từng chút một, đọc truyện mà được khuyến mại bánh gato đều đều.
Nói về nữ chính, lúc đầu tôi cũng không thích chị này cho lắm bởi tính cách quá tiểu thư, vô lí đùng đùng, lại còn dữ dằn với Địch Tú ngốc. Nhưng đọc dần thấy cũng… xuôi xuôi, bởi nữ chính vốn là hòn ngọc quý được nâng niu chiều chuộng nên tính cách có hơi bốc đồng. Nhưng qua thời gian ngoài sự bốc đồng ấy Minh Nguyệt còn rất ngây thơ, yêu ghét rõ ràng, hay thương người.
Có một điều khiến tui vừa yêu vừa hận chính là….Nhà edit còn rất có tâm khi chương nào nhắc đến đồ ăn đều chèn thêm ảnh minh hoạ sinh động, khiến tui vừa đọc truyện vừa chảy nước miếng ròng ròng. :’(