Bóng đêm sâu lắng, xa xa màn đêm như lớp lụa trắng mỏng manh, tĩnh lặng yên lành.
Lê Tiếu trầm ngâm trong chốc lát, dựa vào khung cửa sổ, lấy điện thoại di động ra, mở trang mạng tìm kiếm, bấm vào từ khóa: Thương Úc.
Một giây sau, trang mạng trống xuất hiện một dòng chữ: “Thật xin lỗi, không tìm được trang web có liên quan đến Thương Úc“.
Đuôi mày cô hơi nhếch lên, rồi lại bấm vào ba chữ “Thương Thiểu Diễn”, nhưng kết quả vẫn như cũ.
“Còn thần bí như thế?” Lê Tiếu gõ nhẹ ngón tay lên môi, ánh mắt nhìn màn hình đầy vẻ hứng thú.
Bá chủ Nam Dương, rốt cuộc là bá đạo cỡ nào? Lại còn nhạy cảm đa nghi bao nhiêu? Lời đồn đại về anh ta trong thành phố này nhiều vô số kể, nhưng ấn tượng lần đầu gặp gỡ của cô đối với Thương Úc dường như lại không giống.
Lê Tiếu vuốt ve ngón cái lên màn hình trang web, trong đầu quanh quẩn hình ảnh của người đàn ông khí thế mạnh mẽ lại lạnh lùng cao ngạo kia.
Lúc này, màn hình điện thoại bỗng nhiên hiện lên khung chat, Lê Tiếu xem dòng tin nhắn rồi cong môi, trả lời lại ngắn gọn “Ok” xong liền xoay người đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lê Tiếu đến phòng thay đồ, vừa lau tóc vừa mở tủ quần áo lựa xem nên mặc gì.
Băn khoăn giây lát cô thuận tay chọn lấy một bộ quần áo thể thao màu đen.
Đêm nay cô thích màu đen hơn!
Mười một giờ đêm, chiếc Mercedes Benz G series từ ga-ra xe của nhà họ Lê chạy ra.
Chiếc xe nặng nề phóng như bay trên đường mưa ẩm ướt về phía Nam Dương Entertainment City.
Entertainment City, tên sao nghĩa vậy.
Đây là nơi tập hợp đủ các thể loại ăn chơi.
Khi đồng hồ sắp điểm mười hai giờ, Lê Tiếu đã dừng xe trước cửa, ném chìa khóa cho người giữ xe, rồi tự mình đi thẳng lên tầng ba.
Vừa đẩy cửa bước vào phòng bida tư nhân, Lê Tiếu đã nghe tiếng bóng bida chạm vào nhau.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một bàn bida, hai người con trai lạ mặt đang cầm gậy đánh bida, và một nữ sinh đang ngồi trên chiếc sofa bên cạnh.
“Ôi chao! Bà chủ Tiểu tới rồi!” Nhìn thấy Lê Tiếu, nữ sinh ấy tươi cười chào hỏi, đứng dậy chạy như bay về phía cô, chẳng giống hình tượng nữ sinh gì cả.
Lê Tiếu đút một tay vào túi, nhìn từ đầu tới chân người con gái mặc sơ mi trắng và váy sọc caro: “Cậu sao vậy?” Cô nàng này tên là Đường Dực Đình, là bạn thân từ bé của Lê Tiếu, tính tình cẩu thả, từ nhỏ đã ghét mặc váy.
Đường Dực Đình ngẩng cao đầu, chẳng màng đến sự chế giễu của Lê Tiếu, trái lại còn lượn quanh cô một vòng: “Cậu còn hỏi mình làm sao? Cậu xem cậu kia, ăn mặc kiểu gì đấy?” Vì chọn màu đen cho đêm nay nên Lê Tiếu mặc bộ quần áo thể thao đen, phối hợp với áo T-shirt trắng bên trong và đôi giày trượt ván cùng màu.
Tóc được búi cao, vài lọn lòa xòa bên mang tai.
Đặc biệt là sợi dây chuyền vàng đen đeo trước ngực, khiến trông cô vừa lười biếng vừa khí khái hào hùng.
Lê Tiếu bĩu môi đi về phía sofa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Dực Đình: “Không đẹp hả?” “Đẹp! Đẹp banh trời! Đẹp đến mức mình sắp bị bẻ cong luôn rồi này!” Dứt lời, Đường Dực Đình sà xuống bên cạnh Lê Tiếu, vai chạm vào người cô: “Này, nghe nói…
cậu đã từ hôn?” Lê Tiếu nhướng mày, nhưng vẫn không trả lời.
Đường Dực Đình không chịu nổi dáng vẻ quá ngầu của Lê Tiếu, ôm ngực điều chỉnh lại nhịp thở: “Đừng có nhìn mình như thế! Mình không chịu nổi!” Lê Tiếu lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lướt dọc theo khung máy, “Cậu tìm mình đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?” “Ừm…
Cứ xem là vậy đi! Cho nên rốt cuộc là thế sao? Nói từ hôn là từ hôn được sao? Mình còn tưởng là sau khi tốt nghiệp cậu sẽ kết hôn ngay chứ! Tiền mừng cũng chuẩn bị cả rồi này!” Đường Dực Đình vừa nói vừa nhìn thoáng qua hai thanh niên đang đánh bida.
Đó là bạn học chung đại học của cô nàng, cả hai đều muốn theo đuổi Lê Tiếu.
Tiếc là bây giờ hết kịch để xem rồi.
Nói cho cùng thì đến cả Thương Lục mà bà chủ Tiếu còn chê, huống chi là hai thanh niên mặt búng ra sữa này.
“Chẳng có lý do gì cả, không hợp nhau thì giải trừ hôn ước thôi!” Lê Tiếu thản nhiên trả lời.
Dù gì thì người bị từ hôn cũng chẳng phải là cô.