Review Người láng giềng của ánh trăng





Đọc càng nhiều thì khẩu vị ngôn tình của mình càng cao, càng kén cá chọn canh hơn. Giờ tâm lý tội phạm mình chỉ đọc của Đinh Mặc mà nói chung cứ thấy truyện của má này là hứng thú đọc truyện của mình lại tăng gấp đôi gấp ba. :))) Hôm nay đầu tuần nên review cho các bạn một truyện nhẹ nhàng, không quá căng thẳng. Về độ xoắn não và bất ngờ thì Truy Tìm Ký Ức hay hơn, nói thật thì bộ này so với Truy Tìm Ký Ức thì không so được =)) nhưng vẫn là 1 bộ truyện hay, nhẹ nhàng, đáng đọc lắm nhé! 😀

Truyện này thích nhất là nam chính, dễ thương lắm ý! Anh ý hay thẹn thùng, đọc truyện cứ khi nào anh ý đỏ mặt là mình hú hét hihi

Ban đầu đã hóng truyện rồi, chỉ cần là Đinh Mặc là mình mua, nhưng rồi bận bịu quên béng mất, cho đến khi đọc được những dòng giới thiệu:

Lần đầu tiên gặp gỡ, cô cứ tặng bánh ngọt cho anh. Dù ghét nhất đồ ngọt nhưng anh vẫn cố ăn hết.

Lần thứ hai, bởi vì sợ hãi nên cô ôm chặt lấy anh. Gương mặt anh hơi ửng đỏ: “Cô gái, xin hãy buông tay.”

Lần thứ ba, cô bất cẩn hôn anh. Vẻ mặt anh tựa như nhìn thấy ma quỷ, nhưng cô nói: “Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, anh khỏi cần bận tâm.”

Là một sĩ quan ưu tú được giáo dục đến nơi đến chốn, có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, Ứng Hàn Thời không thể không nghĩ về nụ hôn đầu của mình.

Ứng Hàn Thời là người đàn ông đã đánh mất quê hương, anh trôi dạt trong thời không vũ trụ và may mắn gặp được vùng đất hứa. Ẩn giấu bản thân, anh đi tìm những khối vi mạch còn sót lại, không vì mục đích xâm lược hay tạo lập một vương quốc mới, anh chỉ muốn bảo vệ vũ khí nguy hiểm trước những kẻ nguy hiểm. Trong hành trình đơn độc – một người một robot – Ứng Hàn Thời đã gặp được cô gái đó, người phụ nữ định mệnh mà anh phải vượt qua hàng tỷ năm ánh sáng để nên đôi.

Anh chia sẻ những bí mật to lớn với cô, đưa cô đến những cuộc phiêu lưu không tưởng, khám phá sự tân tiến của nền văn hóa khác, sau đó… họ ở lại hành tinh xinh đẹp này xây dựng gia đình mơ ước.

Ai cũng ấp ủ những lý tưởng và triết lý của riêng mình. Là Lâm Tiệp trung thành trong vai trò thuộc hạ mà không thể vọng tưởng như một người phụ nữ bình thường. Là Cố Tế Sinh muốn được làm chủ cuộc sống, trốn thoát thân phận “kẻ mua vui” như cách người ta tạo ra anh. Là Mục Nham chỉ mưu cầu cuộc đời đơn giản, có cống hiến, có tình yêu. Là Thanh Tri bất lực vùng vẫy trong số phận, khao khát tìm được một “đồng loại” giống mình. Là “Lâm”- vị hoàng đế tham vọng phục quốc, mang linh hồn nhà vua bị gò bó trong hoàn cảnh bất lợi. Ứng Hàn Thời yêu công bằng và lẽ phải, chuộng hòa bình và bài xích chiến tranh. Tạ Cận Tri chỉ là cô gái nhân loại bình thường, trừ lòng kiên cường và tình yêu cố chấp còn có một trái tim quả cảm…

Tất cả bọn họ, chính diện và phản diện, ở đây không có đúng và sai, chỉ có lý tưởng khác nhau, cuộc đời khác nhau, quyết định khác nhau.

Review Người láng giềng của ánh trăng

Nhìn chung các nam chính của Đinh Mặc đều có 1 số điểm chung thu hút phái nữ: đẹp trai, có điều kiện, thông minh, trầm tĩnh, dịu dàng, trách nhiệm và tỉnh táo. Ở Ứng Hàn Thời có thêm đảm đang, sạch sẽ, gọn gàng, thẹn thùng. Anh quan tâm đến từng điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của Cẩn Tri như không được ăn cay nhiều, không nên uống rượu, dọn dẹp phòng ốc bừa bộn của cô. So với các anh nam chính cực phẩm, mọi thứ đều hoàn hảo 10/10 và yêu nữ chính đến long trời nở đất, thì mình thích các anh NC thế này hơn. Chắc do mình là người thực tế trong tình yêu í. >o<

Cẩn Tri có những suy nghĩ rất giống mình, đã yêu là yêu 1 người chung thuỷ, một lòng một dạ với mình không thì ở vậy. Mình giống Cẩn Tri, mắt mình không chứa được 1 hạt cát. Mình không thể chấp nhận được dối trá và không chung thuỷ. Có 1 điều nực cười ở cái xã hội bây giờ là lòng chung thuỷ bị coi thường, con người hướng tới những điều phù phiếm hơn là tấm lòng sáng như gương. Cẩn Tri may mắn, đã tìm được Ứng Hàn Thời, anh sống cả đời chỉ rung động duy nhất với Cẩn Tri, tình yêu của hai người khắc cốt ghi tâm, cũng xa cách 7 năm như trong Bên Nhau Trọn Đời.

Truyện rất ngọt ngào, như một chén trà ấm cho những ngày trời lạnh của Hà Nội, mình đã đọc xong nó vào 1 ngày tràn ngập ánh nắng.

So với những truyện trước đây của Đinh Mặc như: Thời Gian Tươi ĐẹpMèo Hoang… quyển này thực sự tương đối nhẹ nhàng. Gấp lại cuốn sách, mình cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp, hạnh phúc vì được nhìn thấy kết thúc viên mãn của hai nhân vật chính.

Viết review nhẹ nhàng thế thôi, để mọi người đủ thấy hứng thú vào đọc truyện chưa ạ? Nếu có liên tưởng tới “Vì sao đưa anh tới” thì đừng có vội liên kết nó lại rồi lỡ bỏ qua nó nhé :))) Cực khác biệt mà đọc rồi mới cảm nhận được kinh nghiệm của Đinh Mặc chưa bao giờ héo úa phai tàn trong những tác phẩm của má nhé! :”> Chúc các bạn có một ngày nhẹ nhàng với Người láng giềng của ánh trăng nha!

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *