“Đen trắng” không đơn thuần chỉ là hai màu sắc đối lập nhau mà còn là hai thế giới vốn dĩ không thể hòa quyện. Thiên thần mang trên vai đôi cánh trắng tinh khiết và sạch sẽ, ác quỷ lại mang trên vai đôi cánh đen u tối và hắc ám. Rồi thiên thần sa chân vào vùng đất ác quỷ sống. Đôi cánh trắng muốt xinh đẹp kia có thể giữ được sự tinh khôi như nó từng có hay không? Và ác quỷ, kẻ muốn nhuộm đen tất cả lên thế giới của nó sẽ buông tha cho cho sự thuần khiết này chứ?
Trích dẫn hay trong truyện:
“Thế nên, em không được bỏ mặc chính mình, lại càng không thể bỏ đi đoạn tình cảm của chúng ta, em nói em không nhìn thấy nơi nào đó trong tương lai, vậy thì cứ giao nó cho anh……”
———————-
“Dĩ Ninh.” Anh nói với cô:“Anh đưa em về nhà.”
———————-
“Quá trình một người mất đi một người khác, thật sự có thể rất nhanh, chỉ trong chớp mắt như ánh sáng của đèn flash, anh đã không thể nhìn thấy cô.”
———————
“Chính là giống như em bây giờ, anh chính là giống như vậy đó, bị em treo ở giữa không trung cả ngày, cả người đều nhẹ bẫng, không thể tìm thấy cái gì có thể chống đỡ mình. Thiếu chút nữa thôi, anh cứ như vậy, sẽ bị em làm ngã xuống……”
Nó cũng giống như chuyện tình của anh chàng Đường Dịch sinh ra trong thế giới ngầm đen tối và cô tiểu thư Kỉ Dĩ Ninh sa chân lúc nguy khốn. Cứ ngỡ, đó hẳn là một motif quen thuộc và nhàm chán. Nhưng không, nó hoàn toàn cho chúng ta cái nhìn mới mẻ về tất cả những yêu thương, ràng buộc, hy sinh và cả bao dung nữa.
Đường Dịch, một lão đại xã hội đen sinh ra từ bóng tối, đã quen nhìn thấy tất cả những nhơ nhớp bẩn thỉu của thế giới này. Anh tàn nhẫn, độc ác và vô tâm với tất cả mọi thứ. Vậy mà, khi nhìn thấy thân ảnh của Kỉ Dĩ Ninh dưới gót giày kẻ xấu vẫn muốn xông vào biển lửa cứu mẹ. Giây phút ấy, tim anh rung động. Bởi lẽ, anh cũng đã từng như thế. Bất lực, tuyệt vọng và đau đớn nhìn người mình yêu thương nhất chìm trong ngọn lửa tàn ác kia mà không thể nào cứu vãn. Đôi tay ấy muốn níu lấy cánh tay người nhưng chỉ có thể buông lơi. Khoảnh khắc ấy, là khoảnh khắc khó quên và cũng để lại trong lòng anh những đau đớn đến không thở nổi. Vết thương kia dù thời gian đã nhuộm màu thì vẫn nguyên vẹn như ngày nào…
Và thế là, Dĩ Ninh bước vào cuộc sống của anh như cái cách mà thiên thần bước vào thế giới của ác quỷ. Cô như một bông hoa lê trắng muốt trong bầu trời mùa xuân. Mềm nhẹ, thơm dịu đến say đắm lòng người. Sự tĩnh lặng của cô như một bức tranh thủy mặc mà bất cứ ai ngắm nhìn cũng sợ sẽ kinh động khiến bức tranh đẹp đẽ ấy tan biến. Và nó, khiến trái tim Đường Dịch lạc nhịp.
Nhưng với một Dịch đại thiếu gia như anh, người đứng đầu gia tộc hùng mạnh, nắm trong tay huyết mạch kinh tế, một người tàn nhẫn, vô tình và ngông cuồng thì việc thừa nhận tình yêu là điều rất khó. Vì thế, cho dù anh luôn yêu thương chở che, quan tâm đến cô nhưng giữa họ luôn tồn tại một tấm kính không cách nào phá bỏ. Sự bá đạo và độc đoán của anh như chiếc lồng giam hoa lệ khiến Dĩ Ninh ngột ngạt và sợ hãi…….
Cho dù bản thân cô nhận ra mình cũng có tình cảm với anh thì vẫn không thể nào bước chân vào lòng anh được. Bức tường vững chắc kia khiến cô sợ hãi không dám tiến lên. Rồi giữa họ có những khúc mắc và hiểu lầm khiến Dĩ Ninh quyết định rời xa. Giây phút mất đi cô ấy, Dịch đại thiếu gia tưởng chừng như không bao giờ biết sợ hãi hay hoang mang lại như điên cuồng. Anh thật sự, thật sự không dám nghĩ đến, cô ấy cứ như thế tan biến trước mắt mình. Giữa biển người bao la kia, cái quay đầu của người yêu thương giờ nơi đâu….
Câu chuyện như là một hành trình trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khiến chúng ta rung động. Bởi lẽ, cho dù là ác quỷ thì trái tim yêu thương kia cũng là thật lòng. Mà đọc rồi mới biết hóa ra một người khi yêu một người lại có thể thay đổi nhiều như thế. Từ một Dịch thiếu gia coi trời bằng vung, ác độc tàn nhẫn lại biến thành một người đàn ông biết ghen tuông, biết sợ hãi, biết lo lắng và cả tuyệt vọng đến nhường nào. Tình yêu của thiên thần khiến trái tim ác quỷ thay đổi. Như thể màu đen kia lại bị màu trắng hòa quyện mất rồi…….
Trên thế giới này, có lẽ câu nói khiến người ta khó quên nhất là câu “Anh yêu em” nhưng Đường Dịch lại chỉ nói với cô rằng “Dĩ Ninh” “Anh đưa em về nhà”. Câu nói này không chỉ rung động Dĩ Ninh, cũng rung động trái tim người đọc. Đơn giản như thế, bình yên như thế thôi lại là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này. Đen – trắng tưởng không thể bên nhau lại chẳng thể rời xa được. Cũng như Đường Dịch – Kỉ Dĩ Ninh, yêu thương lại về sau những chia xa…….