Từ dạo đọc xong Bộ Bộ Kinh Tâm đã rất thích phong cách viết của Đồng Hoa rồi, nhưng cái cảm giác đọc Bộ Bộ Kinh Tâm và đọc Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp thật sự rất khác nhau. Nếu trong Bộ Bộ Kinh Tâm, chúng ta vui buồn lẫn lộn cùng với Nhược Hy thì Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp như một tấm gương phản chiếu một phần của chúng ta. Mối tình đầu thầm kín như Tô Mạn, một tình bạn đáng trân trọng giữa Tô Mạn và Hứa Liên Sương (Ma Lạt Thăng),…
Khi bạn đọc tựa cuốn sách, bạn đã bao giờ hỏi “Bí mật gì đã bị thời gian vùi lấp?”. Mình thì đã từng rồi.
Mình xin trích “Lời bạt” của Đồng Hoa từ cuốn sách:
Theo dòng thời gian, bí mật Tô Mạn thầm yêu Tống Dực đã được bộc lộ, bí mật Hứa Thu phản bội Tống Dực đã bị phơi bày…
Cùng lúc theo dòng thời gian, bí mật Lục Lệ Thành thầm yêu Tô Mạn lại bị vùi lấp, bí mật Helen mở topic chúc phúc cho Lục Lệ Thành cũng bị vùi lấp, bí mật Hứa Thu không nói hiến thận cho em cũng bị vùi lấp…
Nhưng bạn hãy đọc đi, đọc để biết được những bí mật trên trôi theo dòng thời gian như thế nào.
Tô Mạn – nữ chính cũng là người dẫn dắt câu chuyện. Cô tin vào một tình yêu hoàn mỹ, có một mối tình đơn phương với một chàng trai suốt mười năm trời chỉ vì câu nói “Anh đợi em ở Thanh Hoa”. Ai trong chúng ta mà chẳng từng có mối tình đơn phương, nhưng Tô Mạn khác với chúng ta ở chỗ có theo đuổi suốt một thời gian dài, cô quyết đi theo mối tình đơn phương ấy. Tưởng chừng như không thể vào nổi ngôi trường ấy, nhưng chỉ vì một câu nói mà cố đã nỗ lực học ngày học đêm để vào được ngôi trường ấy. Bỏ cả công việc mà mọi người hằng mơ ước để làm một chức vụ thấp hơn. Nhưng điều mình ngưỡng mộ ở Tô Mạn là cô không bi luỵ trong tình yêu, dũng cảm mà đối mặt với sự thật và thậm chí là lựa chọn tình bạn thay vì tình yêu.
Tống Dực – chàng bạch mã hoàng tử mà Tô Mạn mơ suốt mười năm trời. Một chàng trai hoàn mỹ, phải nói là “muốn sắc có sắc, muốn tài có tài”. Cái chết của một cô gái đã khiến anh luôn tự ám ảnh, trở thành một nỗi dằn vặt trong suốt mấy năm trời. Chính điều đó đã dẫn đến những tình huống éo le sau này (nếu không muốn nói là bi kịch). Cũng chính điều đó mà khiến mình vừa thương vừa ghét. Tống Dực, có thể nói là một con người ích kỷ, nhưng cũng là một con người đáng thương.
Lục Lệ Thành – đầy đủ phẩm chất và yếu tố của một người đàn ông hiện đại. Là một con người có tài, tự tin và vô cùng mưu mô. Nói là thế, nhưng trong tình yêu anh cũng chỉ là một con người tầm thường. Ai đó bảo rằng, Lục Lệ Thành quá hoàn mỹ, dường như chẳng có tí khuyết điểm nào, một nhân vật vô cùng hư ảo, nhưng mình lại chẳng thấy thế. Để có được thành công, anh cũng phải nỗ lực và cần cù. Trong tình yêu anh cũng biết ghen ghét với Tống Dực, tuy hành động chẳng rõ nhưng có lẽ người đọc nào cũng cảm nhận được.
Hứa Liên Sương (Ma Lạt Năng) – bạn thân của Tô Mạn. Có thể thả mình, tự do tự tại, thoải mái trước người bạn thân của mình. Nhưng trong cô cũng có những bí mật, bí mật về thân phận mình – một tiểu thư nhà giàu, bí mật về thời thơ ấu, về người chị của mình. Cô cũng là một con người ích kỷ nhưng đáng thương. Ích kỷ vì thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác như bao tiểu thư nhà giàu khác, ích kỷ vì biết rõ Tô Mạn yêu Tống Dực nhưng không đành buông tay. Đáng thương ở chỗ tình cảm cô dành cho Tống Dực tuy chẳng bằng Tô Mạn nhưng cũng để trong lòng bao năm trời.
.
Lục Lệ Thành hay Tống Dực?
Câu hỏi có lẽ được coi là nhiều người quan tâm nhất. Nếu là bạn, bạn chọn ai?
Còn mình, mình chọn Lục Lệ Thành – tất nhiên, với việc mình biết được tình cảm của anh. Có lẽ, chưa nhân vật nam nào khiến mình khắc khoải như Lục Lệ Thành. Có lẽ vì anh không thổ lộ được tình cảm của mình mà trở thành một sự nuối tiếc đối với người đọc.
Anh có thể tự tin trong công việc, nhưng anh lại thiếu chút ít trong việc thổ lộ, thiếu chút tự tin để đừng mượn bài hát “Because I Love You” để nói ra lòng mình.
Thật ra anh muốn bộc lộ tình lắm chứ, nhưng lúc ấy Tô Mạn đã nói gì nhỉ? Cô nói cô yêu Tống Dực. Vậy anh làm sao có thể nói lòng mình ra nữa? Chỉ còn cách dùng hành động để chứng mình tình cảm ấy.
Trích một đoạn từ ngoại truyện:
Helen đã ghi rằng, anh vì muốn quên người con gái kia, mà cố ý phái nàng ra nước ngoài. Có điều, cố ý nếm thử cuộc sống mới cũng không thành công, lại khiến anh ta lâm vào thế khó xử, không biết phải cự tuyệt một người con gái khác thế nào, may mà đối phương đã mở miệng trước.
Nghe nói nàng chưa đi làm, anh vì muốn nhìn thấy nàng, đột nhiên phải tham dự một cuộc hội nghị, nhưng thực tế lại ở dưới lầu nhà nàng, ngồi trong ô tô, nhìn người khác đưa nàng tới bệnh viện.
Anh nửa cố ý, nửa đồng ý để nàng cùng về quê với anh, sau khi nàng đáp ứng, anh lại vô cùng khẩn trương, cả buổi tối gọi điện cho tôi, hỏi tôi đi chơi cùng con gái phải chú ý cái gì.
Vì tiếp cận nàng, anh thật ngây thơ cố tình tạo ra cơ hội cho mình, sáng sớm cuối tuần gọi điện xin tôi đi mua giúp anh một cái hộp thuốc, nhanh chóng bỏ vào nhà anh, chỉ vì mong có được một khoảng thời gian bên nhau.
*Helen: thư ký của Lục Lệ Thành.
Con người như thế này, ai mà không yêu? Ai mà không thương?
Đấy là mình chọn thôi, chứ Tô Mạn có chọn đâu? Cô vẫn theo đuổi tình cảm mười năm trời của mình đấy thôi.
Kết
Cả câu chuyện, cảnh khiến mình thích nhất là khi Tô Mạn ở quê Lục Lệ Thành. Mình ước gì câu chuyện sẽ dừng lại ở đó. Một cuộc sống bình yên, tự do tự tại. Nhưng dừng ở đấy thì những nút thắt của Tống Dực, Hứa Liên Sương ai sẽ gỡ?
Việc Tô Mạn có biết tình cảm của Lục Lệ Thành đối với mình hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Quan trọng người Tô Mạn chọn là Tống Dực. Quan trọng hơn là chỉ có như thế cô mới hạnh phúc.
Tuy rằng đây là một cái kết viên mãn, nhưng vẫn khiến mình bứt rứt. Đồng Hoa mà, cái kết luôn hợp lý nhưng vẫn khiến người đọc phải đau lòng. Việc Tô Mạn chọn Tống Dực cũng giống như cái chết của Nhược Hy, vì trong lịch sử chẳng có một Nhược Hy nào cả.
Tình yêu đơn phương của Lục Lệ Thành có thể bị thời gian vùi lấp nhưng có thể vùi lấp được nỗi đau ấy không?