Cứ đọc mãi đọc mãi, khi bỗng dưng thấy chán nản mỏi mệt, ta lại vô thức đi tìm lại những tác phẩm truyện ngôn tình Trung Quốc đã cũ, những tác phẩm gắn liền với những năm tháng đầu tiên bắt đầu đọc ngôn tình. Anh có thích nước Mỹ không? là một tác phẩm như vậy…Đây tác phẩm được yêu thích nhất của Tân Di Ổ.Có thể nói, đây chính là quyển ngôn tình của tuổi thanh xuân. Người này nói với người kia, cứ thế cứ thế mà không ai không biết đến tác phẩm này.. Khỏi phải nói, sức hút của nó là lớn đến vô tận. Vậy, cuốn truyện này có gì để sức hút đó vẫn cứ lan tỏa không ngừng nghỉ?
Đầu tiên phải nói qua bối cảnh của truyện. Truyện chính xác là một tác phẩm thanh xuân vườn trường nên mọi thứ diễn ra đều trong khuôn viên ngôi trường Đại học năm ấy. Nữ chính Ngọc diện Tiểu Phi Long Trịnh Vi là sự bắt đầu của mọi thứ. Trịnh Vi là một cô gái thông minh, hài hước có thừa, luôn năng nổ xông xáo với cái đầu tinh quái và một tính cách thẳng thắn khó ai bì kịp. Ai gặp Trịnh Vi cũng sẽ có thiện cảm với cô từ cái nhìn đầu tiên. Ai có thể chối từ một mầm sống tươi trẻ, khỏe khoắn, xinh xắn như cô? Sau này khi đã trưởng thành, Trịnh Vi tự ngẫm lại và thấy ngày đó sao mà kì quá! Bản thân tự xem mình là cái rốn của vũ trụ, tất cả mọi thứ đều xoay quanh.
Thiết nghĩ, ai chẳng có một tuổi trẻ như vậy? Một tuổi trẻ đề cao cái tôi của chính mình, gan lì mà kiên cường yêu nhất là bản thân, làm mọi thứ để mưu cầu hạnh phúc cá nhân một cách dũng cảm nhất. Cũng chính vì vậy, mà tuổi trẻ sinh ra nông nổi, tuổi trẻ sinh ra bồng bột dại khờ dẫn đến những cú ngã đầu tiên của lứa tuổi đôi mươi. Sau này, khi bạn đã lớn khôn. Có những lần vấp ngã trên đường đời còn lớn và đau hơn rất nhiều. Nhưng chẳng cú ngã nào làm bạn ghi nhớ đến vậy nữa!
Có nhiều bạn bè nói với tô rằng. Trịnh Vi của thời sinh viên đáng yêu hơn thư kí Trịnh Vi sau này. tôi cũng từng nghĩ như vậy. Có lẽ vì tôi còn đang trẻ. Tôi mong muốn bản thân và mọi người được cháy vói lửa đam mê của mình, với cảm xúc thật của mình nhất mà đừng ngần ngại điều gì cả. Nhưng đó là cái nhìn của thế hệ trẻ, còn với những người thực tế hơn thì sao? đó là một Trịnh Vi đang dần dần trưởng thành. Cô không còn là con sóc nhỏ cẩu thả, bừa bãi, nghĩ gì làm nấy, muốn gì đều thẳng toẹt mà nói ra. Cuộc sống rèn giũa cô đủ nhiều để trở thành một cô thư kí kiên định, trầm lặng và có trách nhiệm với mọi thứ hơn. Dù thế nào, cô vẫn là cô gái năng nổ, trẻ trung và có một trái tim nóng bỏng như năm nào. Chỉ là, mọi thứ đều đã được thời gian mài dũa cho đẹp đẽ hơn.
Cũng phải thôi. Ai rồi cũng phải lớn lên!
Những nhân vật xoay quanh và làm rung chuyển cuộc đời Trịnh Vi có hai nhân vật. Lâm Tĩnh và Trần Hiếu Chính. Có một điều mà bất kì bạn nữ nào, sau khi đọc truyện xong đều sẽ thốt lên rằng: Nếu yêu thì hãy yêu một người như Trần Hiếu Chính, nhưng lấy thì phải chọn người như Lâm Tĩnh mà gửi gắm cả đời. Hai người đàn ông này chẳng có điểm giao nào trong cuộc sống cả. Trừ một điểm giao khắc sâu nhất. Đó là Trịnh Vi.
Trong truyện ngôn tình Trung Quốc, mắt xích lớn nhất xảy ra khi Lâm Tĩnh biết được sự thật đằng sau truyện của cha mẹ Trịnh Vi và cha mẹ anh. Bồng bột lúc này, anh lập tức lên đường du học tại Mỹ, không để lại bất kì một điều gì cho cô bé con mà anh nâng niu Trịnh Vi. Anh đi không lời từ biệt, anh đi để trốn chạy. Dù vốn là người trầm tĩnh, chính chắn. Nhưng đến lúc cơn sóng đầu nguồn ập đến, chàng trai trẻ ấy vẫn hoang mang, lạc lối đến quên cả con đường mà mình muốn đi.
Giống anh. Trần Hiếu Chính cũng hoang mang đến đau khổ, lo được lo mất, không tin tưởng bản thân nên cũng chọn cách du học để chạy trốn. Dù khi đó, anh biết anh yêu thương Trịnh Vi đến nhường nào, anh biết tình cảm Trịnh Vi dành cho anh lớn đến đâu. Vì cha của Trịnh Vi và mẹ tác động. Anh lỡ đi. Anh để xung quanh Trịnh Vi là một màu xám không lối thoát.
Cả hai người họ. Đều chọn nước Mỹ là điểm đến nhằm lãng quên đi cô gái kia. Và cũng chính từ đó, họ mới đột ngột thức tỉnh cô gái ngọc diện tiểu phi long Trịnh Vi quan trọng với họ đến nhường nào. Hai chàng trai đều quay lại để tìm kiếm chân lý sống năm ấy quay về. lâm Tĩnh giữ được bình ổn, thăng bằng, nên thật may, thời điểm này, Trịnh Vi cần nhất là điều đó. Còn Trần Hiếu Chính. Anh vẫn như năm xưa, vẫn xoay vòng với mọi thứ, vẫn chênh vênh….
Có một câu Lâm Tĩnh đã nói mà khiến tôi có thể khắc họa rõ nhất con người Trần Hiếu Chính:
“Có thể Trần Hiếu Chính là người có tài nhưng một người ngay cả bản thân cậu ta cũng không có cảm giác an toàn thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho em.”
cái kết rõ nét thế nào, thì tôi để bạn đọc tự đọc và cảm nhận. Nếu ai không đọc, có lẽ tôi tin, bạn đã bỏ phí mất một thời đại thanh xuân rất rõ nét.
Một trong số những điều khiến Anh có thích nước Mỹ không? gây “ám ảnh” lên bạn đọc là kết thúc của Nguyễn Nguyễn. Dù Nguyễn Nguyễn xinh đẹp, thông minh, khéo léo đến mấy thì cô cũng không tránh khỏi những cay đắng, bi đát trong chuyện tình cảm. Từ một cô gái giỏi giang, tiền đồ rộng mở, cô đã tự đặt dấu chấm cho mình bằng cuộc sống nhàm chán, ngày một cũ kĩ của bà nội trợ. Kết thúc của Nguyễn Nguyễn tuy đau đớn và tàn nhẫn nhưng đó là một sự giải thoát tốt nhất dành cho cô.
Chỉ có tuổi xuân của Nguyễn Nguyễn là mãi mãi bất hủ.
…
Nhìn chung. Tân Di Ổ đã là một cái tên được kiểm chứng. Cốt truyện của cô rõ ràng, nhân vật được khai thác tâm lý và tính cách một cách rất rõ nét. Mọi nhân vật từ chính đến phụ đều được Tân Di Ổ dùng ngòi bút của mình mà khắc họa rõ ràng. Bạn sẽ không bị lẫn bất kì một nhân vật nào với nhau. Và dù yêu hay ghét, dù khen hay chê. Đọc xong, tôi tin bạn sẽ có được một ngày thanh tĩnh tâm hồn, lắng đọng lại vì đã sống cùng nhân vật một khoảng thời gian tuy ngắn, nhưng chất lượng,
Mến tặng bạn một câu nói về tác phẩm này! Anh có thích nước mỹ không? là tác phẩm của tuổi trẻ đáng được lưu lại nhất trong đời người. Dành tặng năm tháng thanh xuân của bạn!