Chương 5: Thần côn (1)
“Cô không có của hồi môn thì rời đi kiểu gì?”
Câu hỏi của Ninh Tĩnh khiến Tô Lương nhận ra sự tình không hề như cô nghĩ.
Cô hẳn là có của hồi môn sao?
Nhưng ngoài chiếc váy cưới xấu xí ra thì trên người cô không còn vật nào khác, ngay cả quần áo để thay cũng chẳng có.
Cô định rời đi ư?
Hôm qua mới thành thân, có thể đi kiểu gì?
“Đói rồi, ăn no rồi nói sau.” Tô Lương nói sang chuyện khác, lấy bánh bao nóng hổi từ trong rổ ra.
Giọng của Bạch đại nương truyền vào: “Lương cô nương ơi?”
Tô Lương xoay người ra ra ngoài, ra tới cửa bèn mỉm cười: “Đại nương, giờ đã lấy chồng rồi mà còn phiền đại nương nấu cơm mang đến thế này thì chắc cháu bị người ta mắng chết mất.”
“Cô cũng có biết làm đâu!” Bạch đại nương thốt lên.
Tô Lương híp mắt. Hôm qua cô mới gả sang đây mà hàng xóm đã biết cô không biết nấu cơm rồi ư?
Xem ra nhà mẹ đẻ của cô cách đây không xa, có khi ở ngay thôn Tô gia này, nhưng thanh danh của cô lại rất kém.
“Không biết làm thì phải học thôi ạ, kiểu gì cũng phải nhờ Bạch đại nương chỉ điểm cho.” Tô Lương thở dài.
Bạch đại nương tỏ vẻ thất vọng, sự thân thiện lúc ban nãy cũng bay biến, chỉ đáp có lệ hai câu rồi xoay người ra về.
Tô Lương quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh màu xanh đi vào phòng.
Chờ đến khi nhìn thấy Ninh Tĩnh thì hắn đã rửa mặt xong, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, tay đang cầm một cái bánh bao, ăn rất từ tốn.
Bánh bao không có nhiều thịt lắm, hương vị cũng tàm tạm.
Có tổng cộng năm cái, Ninh Tĩnh ăn hai, Tô Lương ăn hai.
Thừa một cái, thấy Ninh Tĩnh dùng khăn lau tay, không có ý định ăn nốt, Tô Lương bèn cầm lấy, đứng lên đi ra ngoài.
Tuy Ninh Tĩnh trầm mặc ít nói như ông Phật nhưng mỗi lần mắt lạnh của hắn nhìn qua, Tô Lương đều cảm thấy dựng ngược trong lòng, giống như bị hắn nhìn thấu vậy.
Cứ thế này mãi không ổn.
Tô Lương cầm bánh bao thịt đứng ngoài cổng lớn.
Cách đó không xa có một dòng suối uốn lượn, sau nhà là núi lớn cây cối um tùm.
Tọa bắc hướng nam, dựa núi gần sông.
Thôn bị dòng suối nhỏ chảy qua chia cắt làm hai nửa, ở gần đó có một cây cầu gỗ bắc ngang cho mọi người đi lại.
Bên kia bờ có nhiều nhà hơn, có không ít người nông dân vác cuốc, dắt trâu, kéo xe đi làm.
Cô hít sâu một hơi, không khí tươi mát, ướt át.
Ngay khi Tô Lương định đi về phía kia để hỏi thăm thì có một thân ảnh nho nhỏ chạy qua.
Một thằng bé khoảng bảy, tám tuổi, quần áo bằng vải thô, giầy vải bị rách toác ở chỗ mấy đầu ngón chân, chẳng khác nào một thằng nhóc nghịch ngợm. Nó vọt tới trước mặt Tô Lương, nhìn chằm chặp bánh bao trong tay cô, nuốt nước bọt ừng ực.
“Nhóc tìm ai?” Tô Lương hỏi.
“Bà nội ta bảo ta tới hỏi, các ngươi có muốn mua đồ ăn của nhà ta nữa không?” Thằng bé ngẩng đầu hỏi.
Cháu trai của Bạch đại nương đây à?
Tô Lương cần thức ăn thật, nhưng cô không có tiền.
“Tên nhóc là gì?” Tô Lương hỏi.
“Bạch Tiểu Hổ!” Thằng bé nhìn chằm chặp vào cái bánh bao, liếm môi.
“Nhóc nhận ra ta à?” Tô Lương mỉm cười.
Bạch Tiểu Hổ gật đầu: “Tô Lương! Bà nội với mẹ ta suốt ngày nhắc tới ngươi! Cháu gái của Tô Đại Cường! Ta biết!”
Tô Đại Cường…
Tô Lương ho khẽ: “Thế bà nội và mẹ nhóc nói gì ta thế? Nhóc nói cho ta nghe một chút, rồi ta cho nhóc cái bánh bao này.”
Mắt Bạch Tiểu Hổ lập tức sáng lên, gật đầu như giã tỏi: “Vậy ngươi không được đổi ý đâu đấy nhé!”
“Ông nội của ngươi là em họ của Tô Đại Cường, tên là Tô Viễn Chu! Ông ấy là một đại phu rất giỏi, chuyên xem bệnh cho quý nhân ở Kinh thành!”
“Bà nội ta nói, nhà của Tô Đại Cường là do ông nội ngươi bỏ tiền ra xây, hàng năm còn phái người mang tiền, mang quà về cho bọn họ, cả nhà đấy chẳng làm gì hết, nổi tiếng là ăn không ngồi rồi!”
“Mẹ của ta còn kể, ông nội của ngươi đắc tội với quý nhân, cả nhà chết hết rồi, còn mỗi mình ngươi thôi, năm ngoái tìm về đây ở nhờ nhà Tô Đại Cường!”
“Bà nội ta bảo, lúc ngươi mới tới đây, bà đã gặp ngươi một lần, sau đó chẳng bao giờ thấy ngươi ra khỏi cửa nữa. Mẹ của Tô Tiểu Minh suốt ngày đi rêu rao rằng ngươi được nuông chiều từ bé, hết ăn lại nằm, vô lễ với trưởng bối, bắt nạt đệ muội! Cả nhà họ hầu hạ ngươi như tổ tông, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp đến mức cả nhà khánh kiệt!”
“Nhưng mẹ ta kể, người đàn bà kia toàn thích chém gió. Ngươi mang bao nhiêu tiền về đều bị nhà đó cướp sạch, còn nhốt ngươi ở trong nhà, bắt ngươi thêu thùa để bán, còn không cho ăn cơm! Mỗi lần phiên chợ, mẹ Tô Tiểu Minh sẽ đi lên trấn trên bán đồ thêu, còn bán được rất nhiều tiền, toàn là đồ thêu do ngươi làm hết! Bà ta với con gái của bà ta chẳng biết làm gì cả!”
“Ninh công tử cưới vợ xung hỉ, cho mười lượng sính lễ, Tô Đại Cường lập tức bán ngươi luôn! Lúc đầu thì nói là gả Tô Tiểu Điệp, sau lại bảo vì ngươi vừa gặp Ninh công tử đã sống chết muốn gả cho huynh ấy, Tô Tiểu Điệp đành phải nhường cho ngươi!”
“Bà ta còn bảo, tháng trước có công tử một nhà viên ngoại ở trấn trên muốn nạp thiếp, nghe nói ngươi rất xinh đẹp nên phái bà mối tới xem, ra sính lễ rất cao, nhưng Tô Đại Cường không muốn, sợ ngươi có chỗ dựa vững chắc rồi thì sẽ không quản được ngươi nữa!”
“Mẹ Tô Tiểu Minh rêu rao khắp nơi bảo cho ngươi hai mươi lượng của hồi môn, mẹ ta bảo đúng là đánh rắm! Bà ta mà cho ngươi một xu thôi thì mặt trời cũng mọc ở đằng tây luôn rồi!”