Chương 18: Nhiều tiền
Ninh Tình đi được vài bước, thấy Tần Ngữ hình như còn sững sờ tại chỗ.
Bà ta xách túi, dừng lại, chậm rãi nói: “Ngữ Nhi, con làm sao vậy?”
Tần Ngữ siết chặt tờ giấy trong tay: “Không có gì ạ.”
Đẩy cửa vào phòng đàn, Tần Ngữ ngồi trên ghế, cầm lấy bản nhạc, tự thử vài âm, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Ngay cả trái tim cũng đập nhanh hơn.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy bằng ánh mắt không dám chắc, đây là một bản nhạc cô ta đã chơi rất nhiều năm mà vẫn không thể viết ra được, nét chữ viết trên bản nhạc ngang tàng, nguệch ngoạc, khó nhìn, có dấu vết bị vò lại, chắc là bị người ta tùy tiện vứt đi.
Nhưng mà rốt cuộc tờ giấy này là của ai?
Tần Ngữ đặt đàn violin sang một bên, hơi dựa vào lưng ghế, đôi mắt cụp xuống.
Cô ta đã từng nhìn thấy chữ của Tần Nhiễm, chữ viết không đẹp lắm, lại hơi lớn, nên cái này không thể là của Tần Nhiễm được. Hơn nữa Tần Nhiễm cũng không nói là mình biết chơi đàn violin.
Không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt Tần Ngữ hơi trống rỗng.
Cả đêm, cô ta luyện đàn trong trạng thái thất thần.
Mãi đến khi rời khỏi phòng đàn, Tần Ngữ đứng trước tờ giấy một lúc lâu, cuối cùng gấp lại, mang về phòng, bỏ vào trong ngăn kéo tủ, khóa lại.
Dưới lầu.
Sau khi Tần Ngữ và Ninh Tình lên tầng, Lâm Uyển và Lâm Kỳ vẫn còn đang nói chuyện.
“Nghe nói người này lại giở trò, muốn dẫn cả con chồng trước tới đây à?” Lâm Uyển uống một ngụm trà, giọng nói có chút nhạt nhẽo.
Lâm Kỳ cười, dịu dàng tao nhã, ông đẩy gọng kính vàng trên sống mũi: “Đó là Tần Nhiễm, cô bé rất xinh xắn.”
Lâm Uyển nhíu mày, bà ta mới vừa trở về thành phố Vân, cũng chỉ biết sơ qua chuyện của Tần Nhiễm.
Lâm Kỳ chỉ đưa ra một đánh giá là xinh xắn.
“Anh đừng giấu em, nghe nói tính nó không tốt à?” Lâm Uyển đặt chén trà lên bàn, khuôn mặt sắc bén, cười nhạo: “Đánh nhau