Kim Phượng Hoa Đình

Chương 6: Khúc mắc

Trưởng công chúa hoài nghi mình nghe nhầm rồi, một lát sau mới tách được dòng suy nghĩ của mình ra khỏi mớ hỗn độn.

Qua mấy năm trời Cố Khinh Diễn mới lại chấp bút vẽ tranh, còn vẽ tranh mỹ nhân nữa, rõ ràng là vừa ý An Hoa Cẩm, nhưng ai có thể nói với nàng ta rằng tại sao An Hoa Cẩm lại chẳng thèm đếm xỉa đến Cố Khinh Diễn không?

Trưởng công chúa xác nhận lại hết lần này đến lần khác: “Thất công tử, công tử có nhầm lẫn gì không?”

Cố Khinh Diễn lắc đầu.

Trưởng công chúa cầm cuộn tranh mà lòng run rẩy, bà hít sâu một hơi, bà không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Bà chỉ nghĩ đến chuyện Cố Khinh Diễn không vừa mắt An Hoa Cẩm thì phải làm sao, nào ngờ An Hoa Cẩm mới không vừa mắt Cố Khinh Diễn.

Bà suy nghĩ một lát, đắn đo cất lời: “Nếu đã hiểu lầm thì giải thích là được.”

Cố Khinh Diễn thở dài: “Là khúc mắc.”

Trưởng công chúa mở to mắt: “Nghiêm trọng vậy ư, công tử nói rõ cho bản cung xem nào, để bản cung tư vấn cho.”

Cố Khinh Diễn đắn đo một lát, lắc đầu: “Khó nói lắm.”

Trưởng công chúa: “…”

Cố Khinh Diễn lại suy nghĩ: “Ví dụ thế này nhé, trưởng công chúa có còn nhớ chuyện ba năm trước muội ấy đánh Sở Thần sống dở chết dở hay không?”

Trưởng công chúa gật đầu, đương nhiên là nhớ rồi, sẽ chẳng ai quên được chuyện ấy.

Cố Khinh Diễn nói: “Ta và muội ấy, muội ấy và Sở Thần, cũng tương tự như nhau.”

Trưởng công chúa: “…”

Cho đến khi Cố Khinh Diễn đã rời khỏi nửa canh giờ rồi, trưởng công chúa vẫn ngồi ngây trong gió suy tư.

Trong lòng bà có mười vạn câu hỏi vì sao.

Đến bây giờ vẫn chẳng ai hay tại sao ba năm trước Sở Thần và An Hoa Cẩm lại kết thù với nhau? Tóm lại chính An Hoa Cẩm đánh Sở Thần sống dở chết dở sau đó phủi mông bỏ đi. Sở Thần bị khiêng về phủ Thiện thân vương, hôn mê nửa tháng trời mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, cho dù ai hỏi, thậm chí đích thân bệ hạ hỏi thăm, y cũng cắn răng không chịu nói rõ nguyên nhân. Thiện thân vương muốn đi phủ Nam Dương vương tìm lão Nam Dương vương tính sổ, Hoàng hậu phải khuyên can mãi mới cản được.

Sở Thần là độc đinh của phủ Thiện thân vương, Thiện thân vương tức đến mức đổ cơn bệnh nặng. Chuyện đó rầm rộ suốt ba tháng trời, mãi đến khi bệ hạ mời thần y chữa trị cho Sở Thần mới kết thúc. Nhưng từ đó trở đi, Thiện thân vương luôn nhằm vào lão Nam Dương vương, đối đầu với ông ta ở khắp mọi nơi. Song lão Nam Dương vương cũng không cảm thấy bản thân đuối lý, không để Thiện thân vương trên cơ mình, cứ giằng co như vậy qua ba năm nay.

Bây giờ Cố Khinh Diễn lại nói rằng chuyện của mình và An Hoa Cẩm tương tự với Sở Thần và An Hoa Cẩm, trưởng công chúa thực sự khó tưởng tượng được mối thù này lớn đến nhường nào.

Năm ấy chuyện của Sở Thần và An Hoa Cẩm náo loạn cả lên, chưa từng nghe rằng hóa ra trong câu chuyện này còn một chuyện diễn ra lặng lẽ không ai hay biết.

Trưởng công chúa không hỏi được gì từ miệng Cố Khinh Diễn, chỉ đành giữ lại bức tranh rồi cho hắn về.

Bà phải suy nghĩ thật kỹ, bà đã vỗ ngực đảm bảo cuộc mai mối này với Cố lão gia, nhưng bây giờ làm sao để giữ được nó đây? Không thể buông tay được, bà cần thể diện. Nhưng không buông tay thì bà phải làm gì mới khiến An Hoa Cẩm đồng ý được đây?

Đỗ ma ma khuyên trưởng công chúa: “Trưởng công chúa đừng quá lo, Cố thất công tử thích An tiểu quận chúa, chẳng phải trong hai người đã có một người ưng mắt rồi hay sao? Người còn lại ấy à, Cố thất công tử tốt như vậy, sớm muộn gì An tiểu quận chúa cũng nghĩ thông suốt thôi.

“Cũng phải.” Trưởng công chúa lại vui vẻ trở lại, tiếp tục ngắm tranh: “Ôi chao, bức tranh này đẹp thật đấy, không hổ là tranh Cố thất công tử vẽ, nếu bản cung mới chỉ hai mươi tuổi trẻ trung…”

Đỗ ma ma giật mình: “Công chúa, người không thể nói linh tinh được, lỡ như bị phò mã nghe thấy thì nguy to.”

Trưởng công chúa lập tức ngậm miệng, nhìn xung quanh, vỗ vỗ ngực mình: “May quá, may quá, hôm nay hắn không tới, không bị hắn nghe thấy.”

Trưởng công chúa giơ bức tranh ngắm hơn một canh giờ mới đưa ra quyết định: “Ma ma, bảo quản gia chuẩn bị xe, bản cung muốn vào cung gặp Hoàng huynh.”

Đỗ ma ma nhìn sắc trời: “Bây giờ công chúa vào cung…”

“Bản cung đã nghĩ thông suốt rồi, mặc dù bản cung làm mai, nhưng chuyện này đâu phải là chuyện của một mình bản cung? Hoàng huynh, lão vương gia, Cố lão gia, đều có phần cả.” Trưởng công chúa cuộn bức tranh lại cẩn thận, tìm một chiếc hộp đặt ngay ngắn, ôm trong lòng: “Huống hồ, bản cung đang nóng lòng muốn Hoàng huynh thưởng thức bức họa này.”

Đỗ ma ma gật đầu.

Trưởng công chúa ra khỏi Đào Hoa Viên, nửa canh giờ sau, bà tới hoàng cung, bấy giờ mặt trời đã ngả về tây.

Hoàng đế đang câu cá cùng với Tích tài nhân đã lớn bụng, thấy trưởng công chúa vội vã đến đây, hoàng đế hậm hực, hôm nay là lễ ngắm hoa, tại sao nàng còn rảnh rỗi vào cung thế này?

Vừa nhìn thấy Tích tài nhân, trưởng công chúa thầm nghĩ, Hoàng huynh điểm nào cũng tốt chỉ có điều quá háo sắc, Tích tài nhân là cung nữ vừa mới tiến cung vào mùa đông năm ngoái, năm nay đã lớn bụng rồi.

Năm nào hoàng cung cũng có hoàng tử, hoàng nữ khóc oe oe chào đời, năm nào bà cũng phải dâng lễ lớn, ruột đau như cắt.

Bà rất nghi ngờ Hoàng huynh dùng cách không ngừng sinh con để làm đầy kho riêng của mình.

“Hoàng muội tới tìm trẫm có chuyện gì?” Hoàng thượng sai người đỡ Tích tài nhân quay về, để Chương công công hầu hạ rửa tay rồi mới ngồi vào đình nghỉ mát.

Trưởng công chúa gật đầu, đặt chiếc hộp đựng cuộn tranh lên bàn: “Hoàng huynh, hôm nay Cố thất công tử lại vẽ tranh rồi!”

“Ồ?” Hoàng đế kinh ngạc: “Nếu trẫm nhớ không nhầm, đã bốn năm trời hắn không chấp bút vẽ tranh rồi? Hôm nay có ngọn gió nào thổi tới vậy?”

Trưởng công chúa nói với vẻ thần bí: “Huynh xem là biết ngay thôi mà!”

Hoàng đế liếc nhìn trưởng công chúa một cái, Chương công công bước lên trước mở hộp ra.

“Để ta!” Trưởng công chúa sợ Chương công công làm bẩn, cẩn thận mở hộp lấy cuộn tranh trải trước mặt Hoàng đế.

Cuộn tranh dần mở ra, Hoàng đế nhìn thấy bức tranh mỹ nhân ngủ xuân. Họa sư vô cùng khéo léo, nét vẽ vô cùng đặc sắc, phong cách điển hình của Cố Khinh Diễn.

Hoàng đế nhìn một lát, nghi ngờ hỏi: “Đây là Tiểu An Nhi?”

Trưởng công chúa mím môi cười: “Chính là con bé.”

Hoàng đế kinh ngạc: “Có thể khiến Cố Khinh Diễn vẽ tranh cho mình, Tiểu An Nhi bản lĩnh thật đấy chứ. Nói vậy thì chuyện của hai người họ thành rồi phải không?”

Trưởng công chúa lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Tại sao?” Hoàng đế nhìn bà.

Trưởng công chúa lặp lại y nguyên lời Cố Khinh Diễn từng nói. Nói xong, bà nhún vai xòe tay: “Theo lời Cố thất công tử nói, bây giờ là Tiểu An Nhi không vừa ý. Hoàng huynh cũng biết tính tình con bé rồi đấy, nếu nó đã không thích thì chuyện này khó mà thành được.”

Hoàng đế cũng ngạc nhiên: “Không ngờ lại còn có chuyện này, muội đã hỏi qua Tiểu An Nhi chưa?”

“Vẫn chưa!” Trưởng công chúa lắc đầu: “Ta vội muốn Hoàng huynh thưởng thức bức họa này cho nên mặc kệ con bé, nghe nói con bé vẫn nằm ngủ trên cây đào của Túy Hoa Đình ấy. Bức họa này do Cố thất công tử vẽ trộm, con bé còn chưa nhìn thấy.”

Hoàng đế vuốt râu suy nghĩ: “Trẫm biết rồi, bức họa này cứ để lại đây cho trẫm, gặp con bé trẫm sẽ hỏi chuyện, sau đó mới hỏi thăm tình hình chỗ lão vương gia.”

Trưởng công chúa vô cùng luyến tiếc bức họa này, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, nhân cơ hội tố cáo luôn: “Hoàng huynh, Bộ Binh làm sao thế không biết? Tiểu An Nhi nói thiệp mời huynh đưa kèm với tấu chương mãi tới năm ngày trước mới đến. Tiểu An Nhi mệt gần chết mới đến kịp tiệc ngắm hoa ngày hôm nay. Bộ Binh chậm trễ thế không biết.”

Hoàng đế gật đầu: “Chuyện này trẫm biết rồi, có Thiện thân vương nhúng tay làm khó, cho nên phong tấu chương này mới đến trễ.”

Trưởng công chúa tức giận: “Thiện thân vương già rồi nên hồ đồ phải không? Tấu chương của Bộ Binh có thể tùy tiện ra tay cản trở làm chậm trễ hay sao? Nếu làm lỡ chuyện của Hoàng huynh thì thế nào?

“Thiện thân vương biết chừng mực, phong tấu chương kia không quan trọng lắm, ông ấy chỉ muốn làm khổ con nhóc kia để trút giận cho cháu trai mình thôi.” Hoàng đế nhún vai: “Sáng sớm hôm nay ta đã phạt ông ta ba tháng bổng lộc rồi.”

Trưởng công chúa vẫn rất bất mãn. Ba tháng bổng lộng cũng chỉ bằng tiền một bộ quần áo, nhưng Hoàng huynh đã buông tha dễ dàng như vậy, bà cũng không thể nắm mãi không buông. Trong lòng thầm nghĩ Thiện thân vương hãm hại Tiểu An Nhi như thế, đợi con bé nghỉ ngơi đủ rồi sẽ chen chân nhắm vào Thiện thân vương phủ, sau đó đánh cho Sở Thần nằm thêm ba tháng nữa không dậy nổi, người hối hận chỉ có Thiện thân vương mà thôi!

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *