Kim Phượng Hoa Đình

Chương 4: Gặp gỡ

Đỗ ma ma là trợ thủ đắc lực của trưởng công chúa, tất nhiên sẽ không để tam công chúa phá hoại màn gặp gỡ mà trưởng công chúa đã dày công chuẩn bị bấy lâu chỉ đợi nhân vật chính xuất hiện.

Bà ta lấy trưởng công chúa, Hoàng thượng và Hoàng hậu ra để gây áp lực, rất biết cách khiến tam công chúa ngoan ngoãn rời khỏi đây mà không gây rối.

Mặc dù trong lòng tam công chúa uất hận mắng mỏ, nhưng quy củ của hoàng thất lớn hơn trời. Nếu hôm nay nàng thực sự phá hỏng buổi gặp gỡ mà phụ hoàng, mẫu hậu, trưởng công chúa, nhà họ Cố và phủ Nam Dương vương đều tác thành, vậy nhất định nàng ta sẽ chết rất khó coi. Định thần lại, nàng chỉ đành ủ rũ quay về đỉnh nghỉ cách đó không xa.

Đám tiểu thư thấy nàng ta trở về, ngoài mặt tỏ ra an ủi nhưng trong lòng đều khinh thường, công chúa là cái thá gì chứ? Thân phận cao quý cũng được ích gì? Con gái của bệ hạ cũng không bằng tiểu quận chúa của phủ Nam Dương vương trong tay nắm cả trăm vạn binh quyền!

Ganh đua chỉ khiến người ta tức chết mà thôi, tại sao An Hoa Cẩm lại biết cách đầu thai thế cơ chứ? Lúc đầu thai nàng ta đã hối lộ Diêm Vương hay sao!

Đỗ ma ma không đi ngay, ít nhất trước khi Cố Khinh Diễn đến thì bà không thể đi được, đề phòng tam công chúa lại tới sinh sự, bà đội nắng đứng trước cửa làm thần giữ cửa.

Cũng may Cố Khinh Diễn không để bà phải đợi quá lâu, chỉ một lát sau hắn đã đến Túy Hoa Đình.

Cho dù Đỗ ma ma tuổi đã cao, mắt cũng không còn tốt, nhưng đã nhìn thấy bóng dáng công tử thiếu niên từ xa lại gần, phong thái tuấn tú, khí khái nho nhã, đẹp như tranh vẽ, quần áo màu đen nhẹ nhàng che đi mấy phần tươi đẹp, nhưng cũng chính vì màu sắc này lại càng khiến hắn thêm vẻ tinh tế như ngọc rất riêng biệt.

Đỗ ma ma thầm nói một tiếng “tuyệt” trong lòng. Thiếu niên công tử thế này nhìn trên trời dưới đất chỉ có ở nhà họ Cố, cũng chỉ có nhà họ Cố danh môn thế gia mới bồi dưỡng được.

Bà rảo bước đến đón: “Cố thất công tử, An tiểu quận chúa đã đợi ở bên trong rồi, rượu và thức ăn đều được sắp xếp sẵn trong Túy Hoa Đình rồi.”

Cố Khinh Diễn gật đầu, giọng nói cất lên như ngọc thạch va chạm vào nhau: “Làm phiền trưởng công chúa và ma ma rồi!”

Đỗ ma ma đánh giá hắn, thấy khóe môi hắn mang nét cười, không giống như khó chịu, trong lòng cũng nhẹ đi, gương mặt tươi cười rạng rỡ: “Hôm nay tiểu quận chúa vội đến kinh thành, ắt hẳn là rất mệt, lát nữa Cố thất công tử nhìn thấy người xin hãy thông cảm.”

Ánh mắt Cố Khinh Diễn trong sáng, giọng nói dễ nghe: “Nào có.”

“Mời Cố thất công tử.” Đỗ ma ma nhường đường vào: “Để công tử và tiểu quận chúa gặp mặt được tự nhiên, trưởng công chúa đã dặn dò không để lại người hầu nào bên trong. Nếu công tử và tiểu quận chúa cần gì, cứ gọi thủ vệ canh cửa dặn dò là được.”

“Được!” Cố Khinh Diễn mỉm cười bước vào Túy Hoa Đình.

Đỗ ma ma thấy hắn bước vào, phất tay sai người đóng cổng lại, tiếp đó dặn dò thủ vệ một phen, không được cho bất cứ ai bước vào. Thủ vệ trịnh trọng đồng ý, bấy giờ Đỗ ma ma mới yên tâm rời khỏi.

Cố Khinh Diễn bước trên con đường đá, cánh hoa đào phiêu đãng trước mặt. Còn chưa tới Túy Hoa Đình, xuyên qua vài cành đào, hắn đã nhìn thấy tiểu cô nương nằm ghé vào mặt bàn ngủ say sưa.

Tiểu cô nương có gương mặt vô cùng xinh đẹp, mặt mày tựa tranh vẽ, mặc chiếc váy thêu hoa hồng đỏ rườm rà rực rỡ, màu sắc tươi đẹp, châu ngọc gài trên đầu món này còn quý báu hơn món kia, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh trong veo không lẫn tạp chất, mười ngón tay sơn màu đậu khấu đỏ tươi phù hợp với màu son môi, cần cổ mảnh khảnh trắng nõn cùng với cổ tay lộ ra bên ngoài ống tay áo mang tới cho người ta cảm giác chỉ cần bóp nhẹ thôi cũng vỡ. Bởi vì đang ngủ say, gương mặt nàng đỏ ửng như cánh hoa, trong trắng có đỏ, mỏng manh dễ vỡ.

Cố Khinh Diễn dừng bước cách đình nghỉ chân ba mét, nhìn chằm chằm An Hoa Cẩm một lát, vươn tay chậm rãi bắt lấy cánh hoa đào rụng rơi giữa không trung, nghịch trên đầu ngón tay, từ tốn bước vào trong đình nghỉ.

Trong đình, trên bàn có úp mười mấy chiếc đĩa, một bình rượu, một bình trà, ngửi mùi rượu thì hình như chính là rượu hoa đào ngàn vàng khó mua, còn trà thì là trà Vũ Tiền Xuân mà hoàng thất ngự cung.

Cố Khinh Diễn kéo chiếc ghế ngồi xuống, mở lần lượt từng chiếc bát úp trên đĩa. Mùi hương không còn gì cản trở, nháy mắt lan tỏa trong Túy Hoa Đình.

Hắn tự rót cho mình một chén rượu, một chén trà, giọng nói như tiếng ngọc thạch va chạm cất lên: “An tiểu quận chúa, nếu nàng đã thức giấc, vậy thì dậy dùng bữa đi, đừng lãng phí ý tốt của trưởng công chúa.”

An Hoa Cẩm choàng mở mắt, nhìn chằm chằm Cố Khinh Diễn, đồng tử co lại, sau đó híp mắt, giọng ngái ngủ vang lên khàn khàn: “Cố thất công tử?”

Cố Khinh Diễn gật đầu, “Là ta.”

An Hoa Cẩm tỉnh hẳn, ngồi thẳng người dậy, xoay xoay cổ, đấm đấm vai, chậm rì rì nói: “Huynh đến đây xem mắt với ta hả?”

Cố Khinh Diễn nhìn nàng một cái: “Nếu nàng không hiểu nhầm thì chính là vậy.”

An Hoa Cẩm bật cười, lười biếng nằm nhoài ra bàn: “Công tử danh môn thế gia, phong độ ngời ngời, tại sao chỉ rót rượu rót trà cho mỗi mình mình? Ta còn tưởng rằng mình đã gặp phải Cố thất công tử giả cơ đấy.”

Cố Khinh Diễn cười hờ hững: “Gia quy nhà họ Cố ghi rõ ràng, nam nhi nhà họ Cố chỉ hầu hạ thê tử, cho hỏi tiểu quận chúa đã đồng ý gả cho ta chưa?”

An Hoa Cẩm thầm mắng một tiếng trong bụng: “Cố thất công tử quan trọng gia quy thật đấy nhỉ, hình như trong gia quy nhà họ Cố có một điều là không được dây dưa với ngõ đèn đỏ sao? Không biết Cố thất công tử nghĩ thế nào?”

Người ba năm trước nàng gặp ở ngõ đèn đỏ phố Bát Đại không phải là hắn thì nàng vặn đầu mình xuống!

Cố Khinh Diễn nhướng mày, nhìn nàng chăm chú: “Ra khỏi nhà họ Cố thì không phải người nhà họ Cố nữa rồi, hà tất phải tuân thủ gia quy? Chỉ có người của nhà họ Cố mới tuân thủ quy định thôi.”

An Hoa Cẩm tức tới mức bật cười: “Hóa ra Cố thất công tử có thể không phải người nhà họ Cố bất cứ lúc nào, ta được mở mang tầm hiểu biết rồi!”

Cố Khinh Diễn cười khẽ: “Cũng có thể là người nhà họ Cố bất cứ lúc nào.”

An Hoa Cẩm bĩu môi, ngồi thẳng người dậy, vươn tay cầm lấy ly rượu trước mặt Cố Khinh Diễn, uống một hơi hết sạch. Động tác ngửa cổ quá mạnh, châu ngọc trên đầu lắc lư theo, bấy giờ nàng mới phát hiện mình đã bị người ta sửa soạn cho rồi.

Nàng buông chén rượu xuống, nhìn vào chiếc gương đặt trên mặt bàn, cầm nó lên soi soi, mỹ nhân trong gương đích thị là nàng.

Nàng yên tâm nói với Cố Khinh Diễn: “Ta có đẹp hay không?”

Ánh mắt Cố Khinh Diễn sóng sánh: “Hôm nay rất đẹp.”

An Hoa Cẩm quăng gương đi, vươn tay túm lấy một chiếc đùi gà, đưa vào miệng gặm, nghiêng người dựa vào ghế, nhấc chân gác lên lan can nhà thủy tạ bên cạnh. Tư thái có chút không đứng đắn: “Ta đẹp thế này, tiếc rằng huynh không lấy được.”

Cố Khinh Diễn phì cười, nhìn nàng nói: “Ồ?”

An Hoa Cẩm gặm hết sạch cái đùi gà, phủi phủi tay, nhìn vào mặt hắn nói: “Nếu ba năm trước huynh theo ta, vậy thì ngày hôm nay chúng ta còn có đường thương lượng.”

Cố Khinh Diễn đưa cho nàng một chiếc khăn, không phủ nhận: “Ba năm trước khi ta gặp nàng, ta không họ Cố.”

“Huynh đang giải thích cho bản thân năm đó sao?” Ở nhà họ Cố thì họ Cố, ra khỏi nhà họ Cố thì không mang họ Cố ư? Không họ Cố cũng không thể thay đổi được chuyện hắn đã suýt giết nàng!

Cố Khinh Diễn gật đầu.

“Huynh thật sự dám giải thích như vậy ư!” An Hoa Cẩm cầm lấy khăn, lau qua tay, ngay lập tức chiếc khăn nho nhã sạch sẽ dính một mảng dầu. Nàng giày vò nó xong bèn quăng cho hắn: “Ta sẽ không làm phu thê với người suýt nữa đã giết ta, ta sợ ban đêm không nhịn được sẽ cầm dao chém huynh.”

Ánh mắt Cố Khinh Diễn dừng lại trên chén rượu trước mặt nàng, trần thuật nói: “Nàng đã uống rượu ta vừa rót.”

An Hoa Cẩm cười vừa không đứng đắn vừa lưu manh: “Đúng thế đấy, ta uống rượu huynh rót, còn dùng khăn tay của huynh, không gả đấy thì làm sao nào? Huynh định giết ta thêm lần nữa chắc?”

Cố Khinh Diễn híp mắt, nhìn chằm chằm An Hoa Cẩm hồi lâu, khi An Hoa Cẩm tưởng rằng hắn sẽ nổi giận, ấy vậy mà hắn lại cười: “Được, nàng không gả, vậy ta cũng không cần phải cưới nữa! Một nữ nhân không có quy củ như vậy, cưới về nhà họ Cố cũng phiền lắm!”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *