Kim Phượng Hoa Đình

Chương 19: Vào cung

An Hoa Cẩm rất yên tâm giao cho Cố Khinh Diễn đi đuổi Sở Nghiên.

Cố Khinh Diễn là ai chứ? Không có chuyện gì mà hắn không giải quyết được.

Nàng cưỡi ngựa đến trước cửa cung, đưa cung bài cho thủ vệ canh cửa. Thủ vệ kiểm tra xong liền lập tức cho qua.

An Hoa Cẩm được đặc xá cưỡi ngựa và mang theo bội kiếm vào cung. Sau khi qua cửa cung, nàng cưỡi ngựa đi thẳng đến cung Phượng Tê.

Các cung nữ thái giám nhìn thấy nàng dọc đường đều hành lễ nhường đường. Nàng thuận lợi đi đến cung Phượng Tê.

An Hoa Cẩm xuống ngựa trước cửa cung Phượng Tê. Nàng quẳng dây cương, sai người đi bẩm báo một tiếng. Rất nhanh sau đó, một vị ma ma vừa cười vừa ra đón nàng.

“Tiểu quận chúa, xin mời vào trong. Nương nương đợi người lâu lắm rồi. Cứ tưởng hôm nay người sẽ không vào cung cơ, không ngờ người lại đến rồi.”

“Ta nhớ cô mẫu nên vừa tỉnh ngủ đã qua đây rồi.” An Hoa Cẩm cười tủm tỉm: “Hạ ma ma có khỏe không? Ba năm không gặp, ma ma không hề già đi chút nào.”

“Tiểu quận chúa thật khéo miệng! Ma ma ta tuy bề ngoài không hề già đi nhưng bước chân không thể bằng ba năm trước nữa rồi.” Hạ ma ma dẫn An Hoa Cẩm đi vào trong: “Hai canh giờ trước thất điện hạ đã theo lệnh nương nương đi An phủ rồi. Quận chúa, người có gặp ngài ấy không?”

“Gặp rồi!” An Hoa Cẩm không muốn nhắc tới thất biểu ca mới đổi tính đổi nết kia nữa.

Hạ ma ma thấy tiểu quận chúa nhắc đến thất điện hạ chỉ nói hai tiếng “Gặp rồi” ít ỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ hiềm khích giữa hai người trước kia vẫn còn? Việc này cũng không thể trách tiểu quận chúa. Tính tình thất điện hạ quả thật vô cùng lãnh đạm, duy chỉ đối với Hoàng hậu nương nương là có chút ấm áp quan tâm, với người ngoài y không bao giờ để ý, kể cả bệ hạ.

Đến bệ hạ cũng thường nói là không biết tính tình của hắn giống ai? Tuy nhiên mặc dù tính tính hắn lãnh đạm nhưng vẫn là người con mà bệ hạ vừa ý nhất, văn võ song toàn, tài hoa xuất chúng.

Hoàng hậu nghe nói An Hoa Cẩm đến thì không ngồi yên nữa mà ra nghênh đón. Nhìn thấy An Hoa Cẩm, bà vội ôm nàng vào vòng tay, gọi nhũ danh của nàng: “Tiểu An Nhi, cuối cùng con cũng đến rồi. Phụ thân gửi thư đến nói con đi một mình vào kinh không mang theo hộ vệ, làm ta lo lắng quá.”

An Hoa Cẩm híp mắt cười, ôm lấy Hoàng hậu, cọ cọ lên cơ thể mềm mại dịu thơm của bà: “Cô mẫu, người lo lắng gì chứ? Lo con gặp cướp dọc đường sao? Nếu chúng dám cướp con thì e là chán sống rồi, cũng không biết nghe ngóng xem nhà chúng ta trước kia làm nghề gì hay sao?”

Hoàng hậu phì cười, đẩy nàng ra, đưa tay gõ lên trán nàng, nhìn nàng đầy yêu thương: “Con ấy, ba năm trước đánh tiểu vương gia của phủ Thiện thân vương xong thì đã nổi danh rồi. Đúng là thổ phỉ dọc đường không ai dám cướp con. Là ta phí công lo lắng rồi.”

An Hoa Cẩm lè lưỡi: “Sở Thần đáng bị ăn đòn.”

Hoàng hậu cười bất lực, kéo nàng ngồi xuống: “Nghe nói hôm qua con lại xông vào Thiện thân vương phủ bắt cóc Sở Thần à? Thiện thân vương giận tím người tìm con khắp kinh thành. Ta lo lắng không yên, sai thất biểu ca của con đi xem. Nó nói con sẽ không sao. Sau đó làm sao mà kết thúc được ân oán cũ rồi?”

An Hoa Cẩm phụng phịu: “Con chẳng qua lôi Sở Thần đi uống vài chén rượu mà thôi, khiến cho Thiện thân vương bị dọa rồi. Sau đó ông ta dẫn theo một đám phủ vệ đi tìm. Con nói ông ta mau bảo bọn phủ vệ cùng xông lên đi, Sở Thần khuyên ông ta rằng lấy nhiều người ăn hiếp ít chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Sau đó Thiện thân vương nghe lời khuyên, dẫn Sở Thần đi. Thế là kết thúc rồi!”

Hoàng hậu nghe nàng dăm ba câu đã nói xong, ngạc nhiên: “Thiện thân vương dễ dàng buông tha cho con như vậy sao?”

“Vâng!” An Hoa Cẩm khoác tay hoàng hậu cười: “Thiện thân vương cũng không hồ đồ. Nếu hôm qua ông ta ăn hiếp con thật thì hôm nay Ngự sử đài đã kết tội cho ông ta không ngóc đầu lên được rồi. Tuy ba năm nay ông ta chạy đôn chạy đáo tìm ông nội tính sổ, nhưng nếu ăn hiếp con thật thì bản thân ông ta cũng mất hết thể diện. Tiểu hài tử là tiểu hài tử, người lớn là người lớn mà.”

“Con sắp gả cho người ta rồi, còn tiểu hài tử gì nữa!” Hoàng hậu cũng cười, hoàn toàn an tâm: “Thiện thân vương không phải người hồ đồ. Việc con với Sở Thần đánh nhau cũng chỉ là chuyện của tiểu bối. Ông ta ra tay ngăn chặn tấu chương của Bộ Binh ăn hiếp con cũng quá mất thân phận rồi. Bây giờ nếu còn ra tay đánh con thì quả thật là mất mặt.”

An Hoa Cẩm gật đầu.

Hoàng hậu kéo tay nàng, nhìn kỹ nàng từ trên xuống dưới: “Con có gặp thất biểu ca của con không? Sao nó không đi cùng con?”

“Con cũng không biết nữa, chắc là huynh ấy có việc khác phải làm.” An Hoa Cẩm lắc đầu.

Hoàng hậu gật đầu, hỏi han xong việc cần quan tâm nhất liền bắt đầu không nhịn được mà hỏi về tiệc ngắm hoa hôm qua: “Hôm qua con đã gặp được Cố thất công tử chưa? Có vừa ý không? Nghe nói Cố thất công tử còn vẽ một bức tranh cho con, hiện nay đang ở chỗ bệ hạ. Ta vẫn chưa được xem. Hôm qua thất biểu ca của con đã nhìn thấy ở chỗ bệ hạ, nói là vẽ vô cùng đẹp. Không hổ danh là bút tích của Cố thất công tử.”

An Hoa Cẩm cảm thấy đau đầu: “Cố Khinh Diễn đúng là có bệnh mà.”

“Hả?” Hoàng hậu nhìn nàng, nhất thời căng thẳng hiểu sai: “Chẳng lẽ Cố thất công tử có bệnh gì khó nói hay sao?”

An Hoa Cẩm: “…”

Nàng nhìn Hoàng hậu đang căng thẳng, có chút do dự, cảm thấy nếu nhân cơ hội cô mẫu đang hiểu lầm mà bôi nhọ Cố Khinh Diễn, dùng lí do này để hủy bỏ hôn ước có phải là quá tiểu nhân không?

Nàng ho nhẹ một tiếng, mở miệng giải thích: “Không phải, ý của con là huynh ấy nhân lúc con ngủ lại vẽ con, rồi lại không để cho con biết, như vậy chẳng phải là đầu óc có bệnh hay sao?”

Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng đầy trách cứ: “Con nhóc này, làm ta sợ hết hồn. Trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn cầu một bức tranh của Cố thất công tử mà không được, còn con chiếm được lợi lại còn mắng người ta. Đúng là đứa nhóc con.”

An Hoa Cẩm: “…”

Bị hắn vẽ tranh dùng để đưa cho bệ hạ và trưởng công chúa thúc đẩy hôn ước, sao lại biến thành nàng chiếm lợi rồi?

Quả thật An Hoa Cẩm không thể hiểu được tư duy của Hoàng hậu. Nàng nhất thời cạn lời. “Cô mẫu, nếu con chỉ là đứa nhóc con thì không cần phải thành thân quá sớm làm gì, đúng không ạ?”

Hoàng hậu xoa đầu nàng, mỉm cười hiền dịu: “Ừ, không cần, có thể đợi. Nhưng trước kia chỉ là hôn ước suông, hiện giờ nếu con và Cố thất công tử đều không phản đối thì cũng nên định rõ việc này ra, định ra ngày lục lễ và ngày thành hôn. Nhà họ An và nhà họ Cố cũng cần phải chuẩn bị dần, kẻo đợi đến lúc đó lại quá gấp gáp.”

An Hoa Cẩm vội nói: “Con phản đối.”

“Sao?” Hoàng hậu sững sờ.

An Hoa Cẩm nói: “Cố Khinh Diễn không thích hợp.”

Hoàng hậu nhìn nàng nói: “Cố Khinh Diễn là người nổi bật xuất chúng nhất nhà họ Cố, không những khắp kinh thành mà cả thiên hạ này cũng không tìm được người thứ hai. Tại sao con lại cảm thấy không thích hợp?”

An Hoa Cẩm hỏi lại hoàng hậu: “Cô mẫu, người cảm thấy chúng con thích hợp không?”

Hoàng hậu nghẹn lời, nhất thời không nói.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng rao the thé: “Hoàng thượng giá đáo!”

Hoàng hậu sửng sốt, vội vã hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ vô cùng coi trọng hôn ước của con và Cố thất công tử, nhất định sẽ hỏi con chuyện này. Con… phải cân nhắc kỹ trước khi nói, đừng chọc bệ hạ mất vui.”

An Hoa Cẩm gật đầu đồng ý: “Vâng, cô mẫu yên tâm.”

Nàng nhất định sẽ cho bệ hạ một câu trả lời hài lòng.

Hoàng hậu dẫn theo An Hoa Cẩm ra ngoài tiếp giá.

Hôm nay hoàng đế không mặc long bào mà mặc thường phục. Tuy đã tuổi trung niên nhưng chưa phát tướng, tinh thần khỏe mạnh, khí độ ung dung, không giận tự uy.

Hoàng hậu dẫn theo An Hoa Cẩm hành lễ: “Bệ hạ vạn phúc!”

An Hoa Cẩm quỳ xuống khấu đầu: “Bái kiến bệ hạ!”

Hoàng đế mỉm cười, vươn tay nâng Hoàng hậu đứng dậy, đưa mắt nhìn An Hoa Cẩm, cười nói: “Tiểu An Nhi mau đứng lên đi! Ba năm không gặp, con trở nên xinh đẹp trưởng thành hơn rồi. Không tồi.”

An Hoa Cẩm đứng dậy cười hì hì, nói: “Bệ hạ long uy càng lúc càng mạnh mẽ, hơn ba năm trước nhiều, khiến cho thần cũng không dám nhìn thẳng thiên nhan nữa.”

Hoàng đế cười to, nói với Hoàng hậu: “Nàng nhìn con bé mà xem, vẫn lém lỉnh như vậy.”

Hoàng hậu cũng mỉm cười, nói: “Vẫn giống như đứa nhóc con vậy, chẳng có chút tự giác nào của đại cô nương đã qua tuổi cập kê.”

“Trẫm thấy con bé này ấy, chỉ cần một ngày chưa thành thân là một ngày không thành đại cô nương.” Hoàng đế nói xong vừa cười vừa dắt tay Hoàng hậu đi vào trong điện.

An Hoa Cẩm đi sau lưng hai người ba bước, chỉ cười mà không tiếp lời.

Vào trong điện, ba người ngồi xuống. Hoàng đế trước là hỏi thăm sức khỏe của Nam Dương vương, sau lại hỏi trong quân có tướng sĩ nào không nghe lời khiến cho ông ấy phải bận tâm không, rồi lại hỏi trên đường nàng vào kinh có phải chịu khổ không, vòng vo mãi hết ba chén trà mới hỏi đến hôm qua trưởng công chúa lấy cớ tiệc thưởng hoa trong vườn đào để sắp xếp nàng và Cố Khinh Diễn xem mắt, nàng có vừa ý hay không.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *