Kim Phượng Hoa Đình

Quyển 1: Ngồi giữa Túy Hoa Đình, sắc đào thắm ba năm

======

Chương 1: Vào kinh

Tháng Tư hoa đào nở, trưởng công chúa phát thiếp mời rộng rãi, tổ chức tiệc ngắm hoa một năm một lần tại Đào Hoa Viên rộng nghìn khoảnh[1].

An Hoa Cẩm nhận được thiệp mời mà trưởng công chúa đã nhờ đương kim Thánh thượng kẹp chung cùng tấu chương gửi đến phủ Nam Dương vương, thời gian cấp bách, nàng cưỡi gãy chân hai con ngựa mới vào kinh thành đúng ngày.

An Hoa Cẩm mang theo cơ thể mỏi mệt và bụi bặm ghìm cương ngựa trước Đào Hoa Viên. Liếc thấy hàng người dài đằng đẵng xếp hàng đưa thiệp mời để vào trong Đào Hoa Viên, nàng líu lưỡi chẳng nói thành lời. Xuyên qua đám người ngựa ồn ào nhốn nháo, nàng nhìn thấy quản gia mập mạp của phủ công chúa mang theo nô bộc kiểm tra thiệp mời, xác minh thân phận, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, qua một chén trà cũng chỉ cho được mấy tốp người vào cửa. Nàng nằm trên lưng ngựa nghỉ ngơi một lát, thở gấp mấy hơi, dứt khoát ngồi thẳng dậy, quay ngựa vòng về.

Nàng mệt chết rồi, không còn hơi sức đâu mà xếp hàng. Dù sao nàng cũng đã tới, không vào được cửa là do người đông, không thể trách nàng được.

Nàng vừa quay đầu ngựa, quản gia phủ công chúa tinh mắt, cao giọng gọi với qua đám người: “Tiểu quận chúa của phủ Nam Dương vương đến rồi đấy ư?”

Bàn tay nắm cương ngựa của An Hoa Cẩm chợt sững lại.

Quản gia phủ công chúa mở to mắt nhìn nhìn, rồi híp mắt ngó ngó, sau đó vui vẻ cười hì hì, tức tốc chạy qua.

Đám người lập tức rẽ ra nhường đường cho ông ta, vô số người trong xe, trên ngựa đều tò mò nhìn qua An Hoa Cẩm.

Quản gia phủ trưởng công chúa béo núc ních, chạy một bước lảo đảo ba bước, băng qua đám người ngựa xe tới trước mặt An Hoa Cẩm với gương mặt mồ hôi ròng ròng. Mặc dù mệt không thở nổi nhưng cả gương mặt và nếp nhăn của ông ta đều như đang cười.

An Hoa Cẩm nhìn ông ta, trong lòng nảy sinh kính phục. Chẳng trách ông ta có thể ngồi trên vị trí quản gia của phủ trưởng công chúa bao năm không ngã, với ánh mắt nhìn sáu đường, đôi tai nghe tám hướng, có thể tinh mắt phát hiện ra bóng dáng mệt mỏi của nàng từ phía xa, quả nhiên bản lĩnh.

An Hoa Cẩm ngồi yên trên lưng ngựa không cử động, tay lắc dây cương ngắm nghía, cười híp mắt nghiêng đầu chào hỏi, dáng vẻ thiếu niên ngông cuồng không đứng đắn: “Chào ông quản gia, mắt ông tốt thật đấy, ba năm không gặp, bây giờ dáng vẻ của ta thế này mà ông cũng nhận ra được.”

Quản gia nghỉ một lát, vội vàng cười ha ha chắp tay, cất lời như bôi mật, giọng điệu vô cùng thân mật gần gũi: “Ôi chao, tiểu quận chúa này, cho dù ta có không nhận ra tất cả người trong thiên hạ cũng không dám không nhận ra quận chúa. Tháng trước trưởng công chúa đã đưa thiếp mời quận chúa cho Hoàng thượng gửi cùng với tấu chương của Bộ Binh, từ đó ngày đêm ngóng trông quận chúa tới kinh thành. Sáng sớm ngày hôm nay đã dặn đi dặn lại nô tài thấy quận chúa đến thì phải mời vào gặp trưởng công chúa ngay.”

An Hoa Cẩm nhướng mày, nhoài người ra, điều khiển ngựa đi mấy bước, cúi người tới gần bên tai quản gia, khẽ cười hạ giọng nói: “Vậy sao? Theo lời ông nói, thì cho dù ông không nhận ra bệ hạ, cũng có thể nhận ra ta ư?”

Mặt quản gia cứng đờ, giật mình run rẩy, lưng áo thoáng chốc ướt đẫm, các nếp nhăn trên mặt trở nên rúm ró, miệng run run, nhất thời không nói được lời nào.

An Hoa Cẩm thưởng thức dáng vẻ của viên quản gia một lát rồi bật cười ha ha, dùng dây cương gõ gõ bả vai ông ta, nàng khống chế lực rất tốt, không mạnh cũng không nhẹ: “Đùa thôi mà, thiên hạ này ai dám so với bệ hạ được chứ?”

Quản gia nhìn An Hoa Cẩm, trong lòng thầm mắng, mẹ kiếp, lòng dạ con nhóc này vẫn hiểm độc như vậy, hôm nay ông ta cười toe toét chạy ra đón nàng, có đắc tội gì nàng đâu, quả nhiên đúng là cái đồ đùa chết người không đền mạng. Ba năm không gặp, bây giờ nàng trêu chọc người ta càng thêm thành thạo, đạo hạnh còn cao thâm hơn trước. Rõ rành rành là một tiểu cô nương khuê các, cứ tiếp tục thế này, còn gả cho ai được đây?

Không, ông ta không nên nghi ngờ, nữ tử trong thiên hạ này ai không gả được đi chứ nàng nhất định gả được. Là tiểu quận chúa của phủ Nam Dương vương, cả đống người xếp hàng muốn cưới nàng ấy chứ.

Trưởng công chúa mong ngóng nàng tới tham gia tiệc ngắm hoa chẳng phải cũng vì muốn làm mai cho nhà họ Cố hay sao? Sợ nàng làm mình làm mẩy không đến sẽ không trả được ân tình với nhà họ Cố, trưởng công chúa lo lắng mấy ngày trời. Bây giờ nàng tới rồi, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như cưỡi gãy cả chân ngựa, chỉ sợ bỏ lỡ tiệc ngắm hoa này, lẽ nào nàng cũng vừa lòng chuyện kết thân với nhà họ Cố?

Khỏi phải nói, thất công tử nhà họ Cố quả là trên trời không thấy, dưới đất chỉ có đúng một người. Chưa tới hai mươi, phong thái xuất sắc, bụng đầy kinh luân, có ai thấy mà không khen ngợi? Đến cả bệ hạ một năm cũng phải khen mấy lần, hắn được bệ hạ khen từ bé tới lớn. Khắp thiên hạ này, cộng cả đám hoàng tử, hoàng thân quốc thích cũng không bằng một mình Cố Khinh Diễn.

Một người tuyệt vời như vậy, bao nhiêu người muốn gả cho hắn, đến cả trưởng công chúa nhìn thấy còn thèm, tiếc rằng chẳng ai có phần.

Lão Nam Dương vương mắt sáng như đuốc đã sớm nhận người từ lâu, nên khi bệ ra mặt thay cho lão Nam Dương vương ngỏ lời, Cố lão gia cũng nể mặt lão Nam Dương vương và bệ hạ, rất mong hai họ có thể kết thành thông gia. Vì thế, đầu năm nay, sau khi tiểu quận chúa qua lễ cập kê, nhà họ Cố bèn kéo trưởng công chúa làm mai, trưởng công chúa thấy cơ hội trả lại ân tình nhà họ Cố tới rồi, mong còn chẳng được, sảng khoái đồng ý, đảm bảo cho hôn sự này.

Cho nên chỉ đợi đến tiệc ngắm hoa ngày hôm nay mượn gió xuân hoa đào, ngửi ngàn dặm hương thơm, để hai người gặp mặt.

Cố thất công tử thì chẳng có gì để chê, nhưng tiểu quận chúa thì thực sự một lời khó nói hết.

E rằng phải tiếc thay cho một người trong sáng không chút vẩn đục như Cố thất công tử.

Trong lòng quản gia suy ngổn ngang cảm xúc nhưng tất nhiên không thể hiện ra bên ngoài. Ông ta thực sự sợ hãi tiểu tổ tông này, ba năm trước, lần đầu tiên nàng vào Kinh thành đã quấy nhiễu Kinh thành long trời lở đất, sau đó phủi mông chạy biến. Hoàng hậu nương nương phải mất ba tháng trời mới thu dọn xong cục diện rối rắm mà nàng để lại, tiểu vương gia ương ngạnh nhất trong hoàng thất mà nàng còn dám đánh đến sống dở chết dở thì nàng còn sợ ai?

Quản gia lại nở nụ cười tươi như hoa: “Tiểu quận chúa, quận chúa đừng đùa với lão nô như vậy, quận chúa đùa được chứ lão nô đùa không nổi. Trưởng công chúa đang đợi, quận chúa mau theo lão nô vào thôi!”

“Được, đi thôi!” An Hoa Cẩm trút giận vì mắt ông ta tinh quá xong cũng không làm khó ông ta nữa, vung dây cương, cưỡi ngựa lộc cộc chậm rãi đi vào Đào Hoa Viên theo con đường được mở ra ở giữa, trong ánh mắt ngưỡng mộ, đố kị hoặc tò mò của mọi người xung quanh.


[1] Khoảnh: 1 Khoảnh bằng 100 mẫu

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *