Chương 9: Mẹ chồng nàng dâu

Viện phía Đông nhà họ Dịch.

Mộc thị nhìn gói bánh ngọt bày trên bàn trước mặt, lạnh nhạt nhìn Uyển ma ma một cái: “Trường An đâu rồi?”

“Thiếu gia nói trời đã muộn, mùa thu gió lạnh, dặn lão nô mang bánh ngọt qua đây, ngài ấy không vào làm phiền phu nhân nữa, tránh việc người nhiễm lạnh.” Uyển ma ma cúi đầu cẩn thận đáp lời. “Thiếu gia đến viện Tây gặp thiếu phu nhân, mang bánh ngọt qua nói vài câu rồi quay về thư phòng ở viện trước rồi.”

Sau khi Dịch Trường An đến viện Tây lại không qua chỗ bà mà trực tiếp về thư phòng ở tiền viện? Nếu là Lương nhi còn ở đây, nó nhất định sẽ đến chỗ bà nói chuyện trước tiên… Trong lòng Mộc thị thoáng chút không vui, nhưng cũng nhanh chóng đè nó xuống, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng coi như nó có lòng. Được rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi.”

Uyển ma ma nhanh chóng lên trước hầu hạ Mộc thị nghỉ ngơi, lúc định tắt đèn dầu, phía trong rèm lại vọng ra tiếng yếu ớt của bà: “A Uyển, ngươi nói xem Trường An nó…”

Uyển ma ma vội ghé tai nghe, bên trong lại không có âm thanh gì, lát sau mới nghe thấy Mộc thị nói nhẹ một câu: “Không còn sớm nữa, bà cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Uyển ma ma tắt đèn, nhẹ nhàng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, lúc này mới thở dài một hơi: Phu nhân sắp xếp như vậy, trên thực tế coi thiếu phu nhân chỉ như một con cờ.

Chẳng qua thiếu gia Trường An… nói ra cũng coi như có chút lương tâm, vẻ ngoài thiếu phu nhân không tồi, ngài lại không nhân cơ hội này mà lợi dụng nàng, ngược lại rất biết giữ lễ, nghỉ ngơi ở thư phòng.

Chỉ là không biết được, chuyện này có thể kiên trì bao lâu? Về sau cũng không thể không về bên viện Tây chứ? Bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy vậy. Ai biết được vụ án này lại quan trọng như vậy, Lương thiếu gia nghĩ đủ mọi cách vẫn phải chịu phạt, đến lúc sắp bị định tội, thiếu gia Trường An lại nhẹ nhàng giải quyết nó rồi?

Nếu sớm biết thiếu gia Trường An có năng lực như vậy, Lương thiếu gia cũng không đến bước… Uyển ma ma im lặng lắc đầu, nén những suy nghĩ sâu xa xuống: Tính toán của phu nhân trước nay đều không phải thứ mà một nô tì như bà ta có thể phỏng đoán, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của phu nhân vậy.

***

Hôm sau Dịch Trường An dậy rất sớm, vừa mới làm vài động tác thể dục ở trong viện đã bị Uyển ma ma bên người Mộc thị mời đến viện Đông ăn sáng.

Tuy rằng nhà họ Dịch có cái danh quan lại, chẳng qua cũng chỉ là con thứ với di nương tách ra, vốn liếng cũng không tính chắc chắn, vậy nên bữa sáng cũng rất đơn giản.

Cháo trắng với dưa muối, còn có một lồng bánh hấp nhân thịt hành. Nhớ đến bàn ăn đầy đủ, tươm tất ngày trước, nếu là Dịch Lương hắn nhất định sẽ thầm than trong lòng, rồi an ủi rằng sẽ cho bà cuộc sống tốt hơn.

Chẳng qua, mấy món ăn đơn giản này trong mắt Dịch Trường An mà nói đã là vô cùng phong phú rồi, lúc trước vì bận bịu phá án, thường xuyên chỉ kịp ngậm cái màn thầu trong miệng rồi đi luôn. Tiết trời mùa thu này mà có một bát cháo trắng sóng sánh, nóng hổi thơm ngát để ăn, ăn kèm dưa muối các loại thì quả thực không gì ngon bằng.

Mộc thị nhìn Dịch Trường An ăn vội ăn vàng với ánh mắt phức tạp, đắn đo một hồi mới mở miệng nói: “Trường An, hôm qua con phá được án mất bạc, còn thắng được một trăm lượng bạc của Lý Thái, Lý Thái là người nhỏ nhen, sau này con phải hết sức cẩn thận.”

Dịch Trường An vội nuốt thức ăn trong miệng: “Mẫu thân yên tâm, con biết mà.”

Tác phong của nàng trước nay đều không để mình phải chịu thiệt, lúc thích hợp phải đánh trả một đòn, để bọn Lý Thái biết được nàng không phải kẻ dễ bị ức hiếp, sau này Lý Thái mới không dám lấy nàng ra làm lá chắn! Chẳng qua sau này, nàng nhất định sẽ cẩn thận hơn.

Mộc thị khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng: “Tuổi con còn nhỏ, trên quan trường có rất nhiều việc không hiểu, sau này có việc gì thì qua chỗ ta thương lượng xem giải quyết thế nào, tránh cho không biết rước họa vào người từ lúc nào chẳng hay.”

Dịch Lương mới mười chín tuổi, mà Dịch Trường An đã hai mươi ba tuổi rồi, mười sáu tuổi thi đại học, hai mươi tuổi tốt nghiệp, lúc xuất hiện ở triều Đại Yến này một cách khó hiểu, nàng đã làm điều tra hình sự được ba năm rồi, còn làm đến chức phó đội trưởng.

Hơn nữa nhà nàng có truyền thống làm cảnh sát, năm đó bố mẹ cô nổi tiếng với năng lực truy bắt tội phạm, sau này bị kẻ thù sát hại, nàng được ông nội dạy dỗ, từ nhỏ đã rèn được tính độc lập.

Lúc này nghe thấy Mộc thị lấy tuổi nhỏ làm cái cớ, nhưng thực chất có ý muốn kiểm soát nàng, nghĩ tới Dịch Lương mới qua đời không lâu, Dịch Trường An đành nhịn, gật đầu đồng ý: “Vâng, con biết rồi.”

Biết rồi, nhưng có nghe hay không thì Mộc thị cũng không quản được. Dịch Trường An nàng cũng không phải kiểu “con trai cưng của mẹ”, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải về nhà tìm Mộc thị giải quyết chắc?

Mộc thị đương nhiên bất mãn với câu trả lời của Dịch Trường An, đang định mở miệng lần nữa đã nghe thấy tiếng Uyển ma ma ở bên ngoài truyền vào: “Phu nhân, thiếu phu nhân tới rồi.”

Mộc thị lập tức trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Hà Vân Nương đang bước vào, nghiêm khắc quở trách một câu: “Hai mẹ con ta đã sớm rời giường, làm vợ người ta mà vẫn oằn người trên giường, giờ này mới biết đường tới?”

Hà Vân Nương không khỏi đỏ bừng mặt, mắt đã ầng ậng nước. Tối qua nàng vui vẻ ăn bánh ngọt Dịch Trường An mang tới nên vui đến không ngủ được, lúc tỉnh dậy cũng chỉ muộn hơn nửa khắc lúc nàng đến thỉnh an mẹ chồng mỗi ngày.

Không ngờ sáng sớm chồng nàng đã tới chỗ mẹ chồng ăn sáng rồi, thế nên quả thực nàng dậy muộn, còn không biết chồng sẽ nói gì nàng…

Hà Vân Nương vừa khuỵu gối muốn quỳ xuống tạ tội, một bàn tay ấm áp đã kéo lấy tay nàng, đỡ nàng ngồi lên ghế: “Mẫu thân, giờ vẫn còn sớm. Vân Nương cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ thêm một chút cũng không phải chuyện to tát gì. Vân Nương, mau ngồi xuống ăn cơm.”

Hà Vân Nương kinh ngạc ngẩng đầu, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, lại vội vàng cúi đầu. Thấy sắc mặt mẹ chồng Mộc thị tuy không tốt, nhưng cũng không lên tiếng phản bác lời của phu quân, Hà Vân Nương mới vội vàng đáp: “Vâng.”

Dịch Trường An đã quay người sai Cẩm Nhi: “Còn không mau múc cháo cho thiếu phu nhân?” Cẩm Nhi đè chặt trái tim đang thấp thỏm, vội vàng múc một bát cháo đưa đến trước mặt Hà Vân Nương.

“Vân Nương, ăn cháo.” Dịch Trường An dùng đũa chung gắp một miếng dưa muối vào bát của Hà Vân Nương. Sau đó, nàng ngước mắt lên thấy Mộc thị đen mặt nên cũng quan tâm nói một câu: “Mẫu thân có muốn ăn thêm một cái bánh nữa không? Hôm nay bánh không tồi.”

Mộc thị mặt lạnh liếc Hà Vân Nương đang cẩn thận nhìn qua đây một cái, đứng phắt lên: “Không cần, ta ăn no rồi!” Nói xong, bèn nhấc chân bước vào phòng.

Hà Vân Nương lập tức luống cuống đứng dậy, đang định đứng dậy đi theo lại bị Dịch Trường An nhẹ nhàng ấn vai: “Không sao, nàng ăn tiếp đi, bữa sáng phải ăn cho no thì mới có tinh thần. Ta qua đó xem là được rồi.”

Dùng giờ tính thì bây giờ mới sáu rưỡi sáng, Mộc thị trách Hà Vân Nương tới muộn rồi, vậy không phải cứ sáu giờ sáng là Hà Vân Nương phải qua đây rồi à? Cũng không phải không có hạ nhân nô bộc, Dịch Trường An không hiểu Mộc thị để Hà Vân Nương qua đây sớm như vậy làm gì.

Mẹ chồng muốn quản con dâu là một chuyện, con dâu muốn hiếu kính mẹ chồng cũng còn nhiều cách khác, huống hồ nhìn dáng vẻ này của Hà Vân Nương cũng không phải loại con dâu ngỗ nghịch, mấy quy củ kiểu này, rõ là muốn tra tấn người ta mà!

Người ta thường nói mẹ chồng nàng dâu vốn là kẻ thù không đội trời chung, hiện giờ Dịch Trường An thay thế vị trí Dịch Lương, nên không thể không quản mấy việc nhỏ nhặt này, nếu không thì cô vợ nhỏ này phải quỳ gối tạ tội mất.

Nhà chỉ có ba người, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này đâu cần phải làm nó phức tạp lên làm gì.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *