Chương 4: Luyện mối
Lý Thái xuất thân cũng là Tiến sĩ, nếu không phải nhờ thế lực gia tộc thì cũng chẳng thể nào chiếm được chức quan đứng đầu huyện Thái Bình.
Có câu “Nhất bên trọng, nhất bên khinh”, tuy cũng là đỗ Tiến sĩ nhưng do đứng hạng hai nên Dịch Lương thường bị Lý Thái chèn ép, lúc nào cũng kiếm cớ sinh sự.
Nhìn Dịch Lương không còn mang dáng khép nép như trước, ngược lại còn thẳng thắn biểu lộ cảm xúc, đối đáp trực diện với mình như thế, Lý Thái làm sao có thể chấp nhận nổi.
Mở mồm liền đáp: “Hay cho cái có thưởng có phạt, nếu như Dịch thôi quan đào ra được bạc bị mất, bản quan ngay lập tức để Bì phụ tá xóa án này, ngoài ra còn cho Dịch thôi quan một trăm lượng tiền dưỡng thương coi như phần thưởng.”
Một năm bổng lộc của Dịch Lương cũng chỉ có bốn mươi mấy lượng bạc, một trăm lượng đã bằng lương của hai năm rồi. Dịch Trường An cười sảng khoái, nhìn Bì phụ tá đứng sau Lý Thái: “Vậy đành nhờ Bì phụ tá dùng bút mực làm chứng rồi.”
Như thể không nhìn thấy bộ dạng chẳng thèm ngó tới, không muốn động bút của Bì phụ tá, Dịch Trường An chuyển hướng nhìn về phía Lý Thái: “Huyện lệnh đại nhân đã nói lời vàng lời ngọc, ngoại trừ nhân chứng thì phải có cả vật chứng, huyện lệnh đại nhân ý của ngài thế nào?”
Lẽ nào ta còn sợ tên vừa mọc đủ lông như ngươi? Có quân lệnh trạng giấy trắng mực đen viết rõ ràng ở đây, đến lúc đó tên tiểu tử Dịch Lương này muốn trở mình cũng không thể!
Trong lòng Lý Thái tính toán đâu vào đấy, bèn ra hiệu cho Bì phụ tá đi lấy bút mực ra viết quân lệnh trạng, thấy Dịch Trường An ký tên trước, bản thân còn hừ lạnh một tiếng, đặt bút lên phía trước vung tay một cái liền xuất hiện chữ ký.
Dịch Trường An cẩn thận thổi khô vết mực, thuận tay cất vào trong ngực, vỗ vỗ tay, gọi hai người Mặc Trúc, Tu Trúc đi nhóm lửa đun nước.
Lý Thái nhìn bộ dạng như đã liệu trước mọi việc của Dịch Trường An thì trong lòng không khỏi hoài nghi, nhưng rồi lại nghĩ dù cho có người trộm bạc thì cũng không thể nào không chuyển đi mà lại chôn dưới nhà kho, thế là trong lòng lại yên tâm ngay.
Nghe thấy tiếng thở phì phò thô thiển của Lý Thái, Bì phụ tá thì thầm bên tai hắn: “Huyện lệnh đại nhân, ngài cứ để tên tiểu tử họ Dịch kia làm đi, đào đào bới bới lại còn đun nấu, để xem hắn còn giở trò quỷ gì nữa không! Đợi đến khi hắn không tìm được gì, chúng ta có thể…”
Nhân cơ hội ném tên tiểu tử này vào ngục, tịch thu gia sản lấp vào chỗ bạc bị mất cắp. Sau đó định tội tiểu tử này, cho tên Dịch Lương này biết thế nào là lễ độ!
Vẻ mặt Lý Thái trở nên hiểm ác, nặng nề hừ một tiếng: “Người đâu, mang ghế ra đây, bản quan sẽ ngồi đây nhìn xem Dịch thôi quan tìm ra bạc kiểu gì.”
Dịch Trường An cũng không tỏ ra yếu thế, lớn tiếng gọi hai người Mặc Trúc, Tu Trúc đốt lửa lớn hơn, lại chỉ huy mấy tên tạp dịch bắt tay vào đào chỗ góc tường. Bản thân thì ôm tay ở bên cạnh quay đi quay lại mà nhìn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chỉ cần vung cuốc tốt, không có góc tường nào là không đào nổi…”
Lý Thái nghe đến xanh cả mặt mày, còn đám nha dịch bên cạnh vì có huyện lệnh đại nhân ở phía trước nên muốn cười lại chẳng dám cười, nhịn đến mức méo cả mặt.
Tạp dịch vốn làm những việc tay chân nặng nhọc, nhiều người thì sức lớn, vung cuốc đào, chẳng mấy chốc đã đào ra một tổ mối to đùng từ góc tường.
Sào huyệt bị phá, đám mối hoang mang nhảy tót đi lại bị Dịch Trường An chỉ huy hai người Mặc Trúc, Tu Trúc dùng nước đun sôi từ bếp lò tưới lên, khiến tổ mối bị phá hủy, sau đó nàng lại sai tạp dịch quét đám mối đắp thành đống.
Lý Thái thấy Dịch Trường An bận bịu không ngừng thì cười lạnh một tiếng: “Dịch thôi quan, bản quan bảo ngươi tìm bạc mất chứ không phải để ngươi tới diệt mối đâu.”
Dịch Trường An chỉ vào đống mối, cười nhẹ một tiếng: “Lý đại nhân đừng vội, bạc chẳng phải ở đây rồi hay sao.” Nàng quay đầu sai mấy tên tạp dịch: “Mấy người các ngươi, cho tất cả mối bị quét ra vào trong lò này luyện đi.”
Lửa được nhóm to, nước trong bếp lò sớm đã cạn, nhiệt độ bây giờ đang cao, mấy tên tạp dịch quét xác đám mối vào mẹt, đổ từng đợt vào bếp lò.
Mùi khét lẹt của chất đạm nhanh chóng truyền ra, Lý Thái bịt mũi đứng dậy lùi lại vài bước, nghe thấy tiếng thì thầm của đám nha dịch đằng sau: “Chẳng lẽ Dịch đại nhân biết đạo pháp, có thể luyện mối thành bạc.”
Đạo pháp cái mông, sao không nói thẳng là Dịch Lương biết thuật dịch chuyển ngũ quỷ đi, ở đây làm mấy trò yêu ma quỷ quái. Không phải tên Dịch Lương này đã sớm biết không tìm ra được bạc nên cố ý chơi hắn một vố đấy chứ.
Tâm tình Lý Thái trở nên bực dọc, quay đầu quát một tiếng: “Tên nào dám nói xằng nói bậy chuyện quỷ thần.”
Hắn còn định nói tiếp thì một tên nha dịch đột nhiên chỉ vào bếp lò, lớn tiếng kêu lên: “Đó không phải là bạc lỏng sao!”
Lý Thái ngạc nhiên quay đầu.
Chỉ thấy Dịch Trường An vừa chỉ huy Mặc Trúc Tu Trúc dập lửa, vừa nhìn về phía mình cười nhẹ, đưa tay ra mời: “Mời Lý đại nhân nhìn, đầu sỏ gây nên án mất bạc ở ngân khố hạ quan đã tìm ra rồi, chính là những con mối này. Chỉ cần đem những con mối còn lại luyện một lần, vậy thì bốn nghìn tám trăm lượng bạc mất ở nhà kho tuy rằng không thể lấy lại được số ban đầu, nhưng cũng sẽ không chênh lệch đáng kể.”
Bì phụ tá run tay chỉ vào bạc lỏng trong bếp lò, không dám tin mà mở to mắt: “Đây, không thể nào. Đây thật sự là bạc lỏng ư? Không phải nước từ đám mối chảy ra đấy chứ?”
Dịch Trường An xùy cười một tiếng, nhìn quanh một cái bèn nhặt một phiến đá dài trên đất lên, gẩy lấy một mảnh bạc lỏng đang dần ngưng kết từ trong bếp lò ra, đưa đến trước mặt Bì phụ tá: “Bì phụ tá không tin thì cứ nhìn cho kỹ, trên đời này có nước mối nào như thế này không?”
Nhìn bạc lỏng sau khi lấy ra bị gió lạnh thổi đã trở nên đông đặc, Bì phụ tá sờ thử một chút, nắm chặt lấy thỏi bạc chưa thành hình từ trên miếng đá dài để xem kỹ càng, thậm chí còn cho vào miệng cắn, lúc này mới lẩm nhẩm: “Đúng là bạc thật này…”
Không đợi Dịch Trường An mở miệng, Bì phụ tá nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt chợt biến, vội vàng lùi về sau vài bước: “Dịch, Dịch Lương! Có phải ngươi dùng yêu pháp gì không?”
Hành động của hắn khiến những người khác cũng lùi lại theo phản xạ, kéo dài khoảng cách, nhìn Dịch Trường An một cách kính nể.
Dịch Trường An có chút dở khóc dở cười: “Nếu như ta biết yêu thuật, sao phải chịu khổ bị phạt đánh gậy vào mấy hôm trước cơ chứ?”
Nghe nàng nói vậy, nhớ tới ngày đó quả thực Dịch đại nhân ngoan ngoan chấp nhận chịu phạt, mông bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, phải ở nhà dưỡng thương đến ba ngày, đến hôm nay mới miễn cưỡng tập tễnh đến hầu, thế là vài nha dịch khôi phục lại dũng khí: “Dịch đại nhân, vậy chuyện ban nãy phải giải thích thế nào đây?”
Mối ăn bạc vốn là để hạ thấp nồng độ axit của bản thân chúng. Mối gặp axit fomic sẽ tạo ra phản ứng hóa học với bạc, khiến bạc biến thành trạng thái dạng bột, bị mối nuốt vào bụng.
Chẳng qua, axit fomic không bị mối tiêu hóa hay hấp thu mà sau khi thông qua phân giải hình thành kim loại dạng bột màu đen, đọng lại trong cơ thể mối, thông qua nhiệt độ cao đạt tới lúc bạc nóng chảy vẫn có thể trở về trạng thái bạc dạng lỏng.
Chẳng qua vấn đề này là chuyện phải dùng khoa học hiện đại mới có thể giải thích rõ ràng được. Dịch Trường An lười giải thích với mấy người Lý Thái, chỉ nói vỏn vẹn một câu:
“Lúc ở nhà nghỉ ngơi, hôn mê nằm mơ, trong mơ nhớ tới lúc trước có xem qua một quyển sách, trong đó có viết chuyện mối thích ăn vàng ăn bạc, sau khi tỉnh lại nhớ tới trong huyện nha cũng có dấu vết của mối, lúc này mới cẩn thận kiểm tra một chút… Huyện lệnh đại nhân, chuyện nhà kho bị mất cắp chắc không cần hạ quan bồi thường nữa đâu nhỉ?”