Chương 13: Sáp ong
Trong mắt Dịch Trường An nhanh chóng hiện lên ý cười, lúc nàng tra án ghét nhất là có người lải nhải bên cạnh.
Đại hán đề kỵ đi theo vị huynh đệ đang nôn đến sắc mặt đỏ bừng, khẽ oán trách một cách thân thiết: “Sao ngươi vẫn chưa nôn xong vậy? Cũng đâu phải là chưa từng thấy người chết, mặt mũi của đại nhân đều mất sạch vì ngươi rồi…”
Dịch Trường An không thèm để ý tới tâm lý thường ngày của “nôn mửa huynh”, nàng đứng ở vị trí ban nãy của Trí Năng, đăm chiêu nhìn thớt gỗ rồi lại nhìn cái nồi sắt, sau đó nhìn lên xà nhà đối diện cái nồi.
“Huynh trưởng Ngụy Đình hi sinh vì nhiệm vụ, hắn gánh vác trách nhiệm của huynh trưởng, mới vừa theo ta hơn nửa năm.” Giọng điệu thản nhiên của Trần Nhạc đột nhiên vang lên bên cạnh Dịch Trường An: “Hắn chưa trải sự đời, bình thường quả thật hơi ầm ĩ, để cho Dịch đại nhân chê cười rồi, nhưng hắn thật sự là một người làm việc cẩn thận.”
Ồ, đang bất mãn việc mình trêu ghẹo thuộc hạ của hắn sao? Dịch Trường An quay đầu, nhìn Trần Nhạc đang đứng một bên.
Trần Nhạc khoanh tay đứng cách cửa không xa, tắm mình dưới ánh nắng chói chang, đôi lông mày rậm trông đặc biệt đậm nét hơn dưới ánh mặt trời, đường nét khuôn mặt cũng được tạo nên chiều sâu lạ thường bởi ánh sáng và bóng tối. Trong mắt Dịch Trường An xuất hiện những hạt bụi nhảy múa trong ánh sáng, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trần Nhạc ở ngoài sáng, nàng hiện tại đứng ở trong tối, vừa bước vào từ ánh sáng khi nhìn vào bóng tối… Dịch Trường An đột nhiên vươn tay phải ra làm một động tác.
Trần Nhạc nhíu nhíu mày: “Dịch đại nhân đang làm gì vậy?”
Dịch Trường An nhìn hắn một cái: “Từ vị trí của Trần đại nhân nhìn qua nơi đó, vừa rồi ta giống như đang làm gì?”
Giống như tự chém lên cổ mình một nhát… Trần Nhạc liếc nhìn bó củi dưới chân, đột nhiên nhận ra bó củi vừa rồi là do tiểu hòa thượng Trí Tạng mang vào.
“Nhìn từ chỗ Trí Tạng đứng sau khi bước vào, chính là nhìn từ nơi sáng sang nơi tối.” Dịch Trường An giải thích một câu: “Trí Tạng nói nhìn thấy Trí Năng tự chặt đầu mình, trên thực tế, đó chỉ là tay của Trí Năng trượt xuống, nhưng trong hoàn cảnh ấy, nó đã để lại cho Trí Tạng một ấn tượng vừa sai lầm, vừa sâu sắc.”
Trí Tạng nghĩ rằng nó nhìn thấy Trí Năng tự chặt đầu mình, thực ra nơi này không phải là hiện trường giết người đầu tiên, mà là hung thủ sau khi giết chết Trí Năng rồi mới dời thi thể đến đây. Máu trên bếp cũng không phải đều là máu người, mà là hung thủ cố ý rưới lên để làm cho mọi người bối rối.”
Dịch Trường An nhẹ nhàng giơ con dao đặt bên cạnh thớt lên, thử cắt hai lát cà tím còn sót lại trên thớt, hơi hơi lắc đầu: “Trần đại nhân, nếu hung thủ có võ công cao cường, hắn có thể dùng con dao làm bếp này chặt đầu người chỉ trong một nhát hay không?”
Con dao làm bếp dùng đã lâu, tuy được mài nhưng cũng không sắc đến thế. Vừa rồi lúc Dịch Trường An thái cà đã cảm giác được, nhưng để chắc chắn, nàng vẫn hỏi Trần Nhạc một tiếng.
Trần Nhạc bước lại gần, cầm con dao làm bếp lên nhìn, thoáng cái đã đặt xuống: “Nếu nội công thâm hậu, quả thật có thể dùng một nhát, nhưng…”
“Nhưng vết cắt không thể trơn nhẵn và ngay ngắn như vậy, đúng không?” Dịch Trường An quét mắt qua thi thể bên cạnh, ánh mắt nàng tập trung vào miệng vết thương trơn nhẵn như cắt đậu phụ.
Trần Nhạc nhẹ nhàng gật đầu: “Huống hồ Trí Năng cũng có võ công, hơn nữa võ công còn không tầm thường.”
Trần Nhạc biết võ công của Trí Năng không tồi? Dịch Trường An trừng mắt nhìn: “Hắn chính là mục tiêu để Trần đại nhân đến huyện Thái Bình đúng không?”
Vừa rồi nàng kiểm tra tay phải của Trí Năng, lòng bàn tay có vết chai dày, nhưng Trí Năng là người phụ trách bếp núc của chùa Bình An, cầm đao quanh năm nên có vết chai cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, nếu con dao không chỉ giới hạn ở dao làm bếp thì đó không phải là điều mà Dịch Trường An có thể nhìn ra từ thi thể.
Một người có võ công không tầm thường mà bị người khác dùng đao chém xuống từ phía sau một cách gọn gàng sạch sẽ, vậy võ công của hung thủ cũng rất cao, hơn nữa còn là người quen của Trí Năng…
“Ta cố ý triệu tập người đánh rắn động cỏ ở huyện Thái Bình, người bị kinh động đến chính là Trí Năng, nhưng sau khi giao đấu lại để cho hắn chạy mất.” Trần Nhạc không nhanh không chậm mà giải thích một câu: “Nhưng hắn cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.”
Xem ra, mục tiêu cuối cùng mà Trần Nhạc truy vết và hung thủ giết chết Trí Năng có thể là cùng một người, hơn nữa còn rất thể chính là hòa thượng trong chùa Bình An, một hòa thượng với võ công cao cường.
Chuyện của Cẩm y vệ, biết càng nhiều chết càng sớm! Dịch Trường An không muốn hỏi tới chi tiết bên trong, nàng thở dài một hơi, có chút e ngại nhìn vào mắt “nôn mửa huynh” mới bước vào: “Người của ngài có thể bảo đảm an toàn cho ta chứ?”
“Thường Đại Hưng, Ngụy Đình, từ giờ trở đi hai người các ngươi theo sát Dịch đại nhân, một bước không rời. Nếu Dịch đại nhân thiếu một cọng tóc, ta cũng sẽ bắt các ngươi hỏi tội!”
Tuy giọng nói của Trần Nhạc vẫn bình tĩnh và ổn định, nhưng đề kỵ lực lưỡng và nôn mửa huynh lại đồng thời ưỡn ngực tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ! Đại nhân!”
Dịch Trường An nhìn đề kỵ cao to, trực tiếp lên tiếng: “Thường quân gia, mời ngài đến đây giúp ta một việc, nhìn xem trên xà nhà này có dấu vết gì.”
Tuy người Thường Đại Hưng trông có vẻ tráng kiện to lớn, nhưng thân hình có vẻ hơi nhẹ, ngay cả thang hắn cũng không dùng, trực tiếp tung người lên đáp xuống xà ngang mà Dịch Trường An chỉ, cẩn thận kiểm tra qua một lượt rồi nhẹ nhàng nhảy xuống:
“Dịch đại nhân, trên xà ngang có một lớp bụi và tro dày, nhưng mặt dưới xà ngang lại rất sạch sẽ, có lẽ là vì đối diện với cái nồi sắt này, mỗi ngày đều bị hơi nước phả lên.”
Theo lý mà nói thì mặt dưới của xà ngang này sẽ luôn ngập trong hơi nước, không phải cũng có thể bị dính cát bụi linh tinh sao? Có lẽ không phải vì nó bị hơi nước rửa sạch mà là do ai đó đã cố ý lau sạch.
Đôi mắt của Dịch Trường An dán chặt vào thanh xà có chất liệu gỗ bị đen đi do năm tháng, đột nhiên mở miệng: “Thường quân gia, mời ngài kiểm tra bên dưới xà ngang này thêm lần nữa, xem có thể có phát hiện gì!”
Thường Đại Hưng nhún người nhảy lên lần nữa, dùng tay sờ xà ngang, sắc mặt hắn đột nhiên sáng lên. Lúc nhảy xuống lần nữa, hắn duỗi tay xòe ra trước mặt Dịch Trường An: “Dịch đại nhân, ta phát hiện…”
Trên bàn tay thô ráp tựa như không có gì, Dịch Trường An lại vươn tay ra, nhẹ nhàng nhặt một mảnh vật liệu trong suốt và hơi vàng có kích thước bằng nửa móng tay từ lòng bàn tay hắn, khóe miệng khẽ cong: “Ồ, sáp ong.”
Miếng sáp ong màu vàng nhỏ xíu này bám vào xà nhà gỗ đen, nếu không tìm cẩn thận thì sao phát hiện ra được? Hơn nữa xem vẻ mặt của Dịch Trường An, e rằng sáp ong này có liên quan đến vụ án! Cặp mắt sáng ngời của Trần Nhạc không khỏi nhìn về phía Dịch Trường An.
Ngón tay Dịch Trường An thon dài, màu da trắng nõn, nhìn thoáng qua thôi thì thực sự là bàn tay của một người đọc sách, chỉ là khi nhặt mẩu sáp ong từ tay Thường Đại Hưng, một tay vừa thô ráp vừa đen sạm, một tay vừa thon dài vừa trắng trẻo, tay hai người ở cạnh nhau có vẻ đối lập rõ rệt, Trần Nhạc không nhịn được mà liếc mắt nhìn Dịch Trường An một cái.
Dịch Trường An hoàn toàn không để ý tới, thấy nước trong nồi sắt sắp nguội, nàng lấy một chiếc rổ tre nhỏ vớt trong nồi, nhẹ nhàng đặt mấy thứ vừa lấy ra lên thớt.
Ngụy Đình kìm cảm giác muốn nôn tiến lên nhìn kỹ, thấp giọng nói: “Trong nồi cũng có sáp ong!”
“Hung thủ hẳn phải là người có khả năng kiểm soát thăng bằng tốt.” Dịch Trường An cầm miếng sáp ong cực mỏng trong tay, thấy nôn mửa huynh Ngụy Đình nhìn nàng với vẻ khó hiểu, nàng đành phải giải thích thêm một chút: “Đây chính là loại… Nếu xếp từng viên xúc xắc chồng lên nhau, có thể chất chúng cao đến mức chúng không bị rơi xuống.”
“Tại sao?” Ngụy Đình vẫn chưa hiểu rõ.
Dịch Trường An nhíu mày, đi đến ngồi xổm bên cạnh thi thể, nhặt một sợi bông trên cổ tay áo bên phải của hắn lên: “Nhìn sợi bông này đi. Thoạt nhìn, ta còn tưởng rằng sợi chỉ trên áo bào của Trí Năng bị đứt, dù sao hắn là một người quản bếp núc, quần áo của hắn bị củi, vỏ quả các loại vướng vào là chuyện bình thường, nhưng sợi chỉ này…”