Chương 11: Giết người rồi!
Ở bên này, mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dịch đang bàn chuyện thực đơn, thì ở bên kia Dịch Trường An lại nhận được tin báo hôm nay Trần Nhạc bận việc nên không đến được.
Dịch Trường An không khỏi thở phào một hơi: Không tới được hóa lại tốt, nghe nói Cẩm y vệ rất lợi hại, Trần Nhạc còn là chức Bách hộ, dưới ánh nhìn sắc bén của hắn chỉ e sẽ sớm phát hiện ra sơ hở của ta, đến lúc đó thì coi như xong đời luôn còn gì? Ta chưa muốn chết đâu!
Mộc thị vừa nghe tin vị đại nhân kia không tới nữa thì tiếc nuối không thôi, nhưng thấy sau khi ăn cơm xong Dịch Trường An bảo Hà Vân Nương về trước, còn bản thân ở lại nói chuyện cùng mình thì trong lòng Mộc thị cũng thoải mái hơn nhiều.
Mà kể ra chuyện Dịch Trường An muốn nói riêng với Mộc thị cũng không thích hợp để Hà Vân Nương biết: “Bá mẫu, hai ngày nữa là đến giỗ bảy ngày đầu của Lương huynh, con nghĩ chúng ta nên đến chùa Bình An ở ngoại thành một chuyến. Tuy không thể bày linh đường công khai cho huynh ấy, nhưng cũng nên làm pháp sự mới phải.”
Mộc thị ngẩn người, khóe mắt đã phiếm hồng: “Trường An, cảm ơn con vẫn nhớ chuyện này.”
Đến hôm đó, tuy không phải ngày nghỉ phép nhưng Dịch Trường An vẫn xin nghỉ một ngày, thuê một cỗ xe ngựa cùng Mộc thị ra ngoại thành.
Chùa Bình An nằm trên ngọn núi phía ngoại thành huyện Thái Bình, ngày đó Dịch Trường An ở đình Lãm Thúy dưới chân núi Thái Bình đợi Mộc thị đến, trên tay còn cầm theo hũ tro cốt của Dịch Lương. Vậy nên lần cúng bái bảy ngày này Dịch Trường An muốn đến chùa Bình An làm.
Trụ trì chùa Bình An hai ngày trước đã nhận được tin, bèn đón Mộc thị và Dịch Trường An bước qua cửa chùa, hàn huyên vài ba câu mới dẫn hai người đến điện sau.
Phía hậu điện khói hương nghi ngút, các hòa thượng trong miếu sớm đã ngồi thành mấy hàng, thấy trụ trì đi cùng chính chủ tới, thì bắt đầu gõ mõ tụng Kệ Khai Kinh của “Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện”: “Vô thượng thậm thâm vi diệu pháp, Bá thiên vạn kiếp nan tao ngộ, Ngã kim kiến văn đắc thọ trì, Nguyện giải Như Lai chân thực nghĩa. Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Nam mô bổn…(*)
(*) Dịch: Phật pháp rộng sâu rất nhiệm màu. Trăm ngàn muôn kiếp khó tìm cầu. Con nay nghe được chuyên trì tụng. Nguyện rõ Như Lai nghĩa nhiệm màu.
“Trụ trì…”
Vốn phải niệm ba lần, nhưng đột nhiên một tiểu hòa thượng lảo đảo chạy vào ngắt đoạn: “Giết người rồi, giết người rồi!”
Dịch Trường An vốn đang quỳ trên đệm cói lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tiểu hòa thượng sắc mặt trắng bệch vì sợ đến run rẩy, đang muốn mở miệng hỏi thì ngoài điện đã vang lên tiếng những tiếng huyên náo ồn ã: “Bao vây hậu điện này lại cho ta! Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ! Tra xét chùa Bình An, dẫn tất cả tăng nhân ra đây.”
Mệnh lệnh vừa ban xuống, chợt vang lên tiếng căng cung.
Chúng tăng trong điện xôn xao, dưới sự trấn an của trụ trì mới nhanh chóng yên tĩnh lại, mọi người đều có chút hoảng hốt nhìn ra phía ngoài điện, đến cả trụ trì cũng không dám động đậy.
Dịch Trường An quay đầu, nhìn về phía người chắp tay sau lưng thản nhiên bước vào điện, chắp tay hành lễ: “Trần đại nhân.”
Đương nhiên Trần Nhạc cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Dịch Trường An ở đây, hắn khẽ nhíu mày, nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang sợ hãi quỳ trên đệm cói đang được một vị ma ma có tuổi dìu.
Trần Nhạc nhanh chóng hiểu được tình huống, đưa tay đáp lễ: “Hóa ra là Dịch đại nhân và người trong nhà làm pháp sự ở đây? Trần mỗ quấy rầy rồi.”
“Không dám, không dám.” Dịch Trường An nhìn Mộc thị vì sợ hãi mà sắc mặt trắng bệch, đành tiến lên hai bước, nhẹ giọng thỉnh cầu với Trần Nhạc: “Hôm nay hạ quan cùng mẫu thân ra đây làm pháp sự, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trần đại nhân ngài xem có thể để hạ quan tiễn mẫu thân đi trước…”
“Quấy rầy bá mẫu quả thực là Trần mỗ không đúng.” Chút thỉnh cầu này Trần Nhạc cũng không có ý làm khó. “Vậy đành để vị ma ma kia cùng bá mẫu xuống núi trước đi.”
Thấy Dịch Trường An dùng đôi mắt sáng ngời như có như không trừng mình một cái, khiến Trần Nhạc đọc được trong đó ba chữ “Không phải chứ” một cách rõ ràng. Trong lòng Trần Nhạc bỗng xuất hiện một tia ý cười:
“Còn về Dịch đại nhân, lúc đến ta nghe có nhà sư hét ‘Giết người rồi’, Dịch đại nhân vốn mang trọng trách tra án, hẳn là phải ở đây xem xét hiện trường rồi. Dù sao ta cũng đưa người đến rồi, không ngại để Dịch đại nhân sai khiến.”
Dịch Trường An đương nhiên không muốn “ngồi chung mâm” với mấy người Cẩm y vệ này, nhưng Trần Nhạc lại lấy chuyện có án mạng trong chùa cản trở nàng. Cho dù nàng không muốn vẫn phải ở lại, trước mắt còn phải đáp trả chút ân tình ban này của Trần Nhạc chút.
Một câu “Trên người mang trọng trách” mà Cẩm y vệ Bách hộ nói ra, nàng sao dám phớt lờ mọi chuyện mà xuống núi được? Dịch Trường An đau khổ thở dài một hơi, để Uyển ma ma dìu Mộc thị xuống núi trước, bản thân chỉ đành theo Trần Nhạc đến phòng bếp của chùa Bình An.
Người chết là một tăng nhân làm việc bếp núc ở chùa, pháp hiệu là Trí Năng.
Dịch Trường An bước vào trong, không kìm được cau mày: Bảo sao tiểu hòa thượng kia chạy đến hậu điện báo tin lại hốt hoảng đến thế, tình trạng tử vong của Trí Năng đúng là thê thảm thật…
Một vị đề kỵ theo sau Trần Nhạc nhịn không nổi đột nhiên quay người chạy ra ngoài cửa nôn.
Dịch Trường An liếc về phía Trần Nhạc một cái, khách sáo gật đầu với một vị đề kỵ khác: “Làm phiền quân gia đưa tiểu hòa thượng ban nãy qua đây, ta có chuyện cần hỏi hắn.”
Tên đề kỵ đó không nhúc nhích, mãi đến khi Trần Nhạc gật đầu đồng ý hắn mới quay người rời đi, sau nhanh chóng đưa theo tiểu hòa thượng mặt mũi tái nhợt quay lại.
Vừa bước vào viện này, thái độ tiểu hòa thượng như gặp phải ma vậy, dù đã sợ đến nhũn cả tay chân vẫn cố chấp muốn lao ra ngoài cửa lớn co người rúm ró, mắt trợn to nhất quyết không chịu quay đầu vào hướng nhà bếp nhìn một cái.
Vị đề kỵ kia nheo mắt đang định quát lớn thì Dịch Trường An đã vội bước đến, bất mãn trừng mắt với hắn, ngồi xổm trước mặt tiểu hòa thượng, móc một viên kẹo trong túi ra đưa cho cậu: “Tiểu hòa thượng đừng sợ, ngươi tới đây ta cho ngươi kẹo, ta chỉ định hỏi ngươi vài vấn đề thôi.”
Viên kẹo màu hổ phách nằm trong lòng bàn tay trắng mịn của Dịch Trường An có vẻ rất cám dỗ. Nhìn tuổi tác của tiểu hòa thượng cùng lắm mới tám, chín tuổi lại sống đạm bạc trong chùa đã quen nên dễ bị thu hút là phải.
Thấy Dịch Trường An hiền hòa dễ gần, cánh tay cầm kẹo lại đưa dần về phía mình, tiểu hòa thượng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không chống lại được sự mê hoặc của kẹo ngọt, chần chừ vươn tay ra nhận lấy.
Dịch Trường An cũng cho một viên vào miệng: “Ăn đi, cái này được cho thêm bạc hà, vị khá ngon đấy.”
Thấy Dịch Trường An ăn kẹo, tiểu hòa thượng cũng chậm chậm cho kẹo vào miệng. Vị ngọt của viên kẹo nhanh chóng tràn ngập khoang miệng, cho dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng đôi mắt vẫn vui sướng híp lại.
Dịch Trường An cười rộ lên, nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu hòa thượng, dịu giọng hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi tên là gì.”
“Trí… Trí Tạng…”(*) Tiểu hòa thượng ngậm kẹo trong miệng, ngọng nghịu đáp.
Giọng địa phương huyện Thái Bình không có âm ngang lưỡi và âm uốn lưỡi, ban đầu lúc mới nghe, Dịch Trường An hít sâu một hơi, sau đó “phụt” một tiếng phun cả viên kẹo ngậm trong miệng ra, ho sặc sụa.
Chắc vì nàng ho quá dữ dội, nên không chỉ có Trần Nhạc bước gần đến vài bước, Trí Tạng giật thót vì phản ứng kì lạ của nàng: “Thí, thí chủ, pháp hiệu của tiểu tăng có chỗ nào không ổn sao ạ?”
“Trí Chướng (thiểu năng)… Khụ khụ, chữ “Chướng”(**) nào vậy…” Dịch Trường An khó khăn lắm mới dứt được cơn ho, lấy khăn tay ra lau đi nước mắt. Tiểu hòa thượng là một đứa bé đáng yêu, sao nỡ đặt cái tên như vậy chứ!
Trí Tạng có chút sợ hãi nhìn Dịch Trường An: “Tạng trong Tam Pháp Tạng.”
Hóa ra là “Tạng” trong Đường Tam Tạng, mới đầu nghe còn tưởng… Dịch Trường An thở dài một tiếng, nhanh chóng vỗ lưng an ủi tiểu hòa thượng: “Pháp hiệu này… rất hay, rất hay!”
(*) Trí Tạng (智藏): tức thông minh, trí tuệ.
(**) Từ gốc là “智障” âm Hán Việt là Trí Chướng: có nghĩa là thiểu năng. Ở đây Trường An nghe Trí Tạng nói ngọng nên tưởng tên của tiểu hòa thượng là Trí Chướng (thiểu năng) nên mới phụt cười.