Giới thiệu truyện:
Ngân khố bị mất cắp, xác chết không đầu của tăng nhân trong ngôi chùa trên núi…
Từng vụ án bí ẩn như tầng sương mù bao quanh ngọn núi. Tự sát? Bị sát hại? Hay đột tử? Hết cỗ thi thể này đến cỗ thi thể khác như đang âm thầm tố cáo điều gì đó.
Dịch Trường An, một nữ cảnh sát hình sự vô tình xuyên không đến triều đại Đại Yến.
Ở đây, nàng đã dùng sự tài trí của mình, giải quyết lần lượt nhiều vụ án bí ẩn. Nhưng lại không ngờ bản thân đã bị cuốn vào âm mưu của kẻ khác lúc nào chẳng hay.
Mà sự can thiệp của một tên Cẩm y vệ càng khiến con đường nàng đi trở nên mù mịt…
Chương 1: Ngân khố bị mất cắp
Cơn mưa phùn rả rích chợt ào ào đổ xuống, Dịch Trường An thu lại chiếc dù giấy, cẩn thận đặt lại bên hành lang, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng: “Lương huynh?”
Cửa phòng kẽo kẹt, một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp chừng ba mươi tuổi bước ra, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe: “Trường An đến rồi à, mau vào đi.”
Dịch Trường An vội vàng hành lễ, khách sáo gọi một tiếng “Mộc bá mẫu”, rồi nhanh nhẹn bước vào thư phòng. Nhìn Mộc thị đi trước dẫn đường, sau đó lại đi thẳng vào căn phòng được ngăn cách bởi một giá sách, Trường An có chút do dự.
“Trường An đệ đến đấy à?” Bên trong vang lên giọng nói yếu ớt, “Mau vào đi.”
Lúc này Dịch Trường An mới đi tới, vừa bước vào mùi thuốc Đông y nồng nặc đã xộc vào mũi, lòng không kìm được lo lắng: “Lương huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Dịch Trường An đi vào, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, trong lòng không khỏi run lên: “Lương huynh, chuyện gì thế này?”
“Trong phòng không có người ngoài, Trường An đệ cứ bỏ khăn che mặt ra nói chuyện cho thoải mái.” Dịch Lương nằm trên giường nhìn Dịch Trường An tháo khăn che mặt xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần giống mình như đúc kia trong giây lát, rồi nhẹ thở dài: “Trường An đệ, e là huynh không ổn rồi.”
Dịch Trường An sửng sốt một phen.
Đến Đại Yến chưa bao lâu, nàng và Dịch Lương đã vô tình gặp gỡ. Vì cảm thấy hai người rất đỗi giống nhau nên Dịch Lương cho đó là duyên phận, nên đã đưa Dịch Trường An về Dịch gia hơn nửa tháng nay dưới danh “sư gia”. Tuy không có giao tình đậm sâu gì mấy, nhưng cũng nói chuyện với nhau vài lần.
Dịch Lương là Tiến sĩ tân khoa hạng hai của mùa xuân năm nay, xuất thân cũng không quá tốt, nên chỉ được bổ nhiệm làm một chức quan Thất phẩm ở một nơi xa xôi, hẻo lánh như Trừ Châu, thậm chí còn không được làm Huyện thừa.
Tuy vậy, nhưng Dịch Trường An vẫn nhìn ra được sự không cam lòng và dã tâm của người thanh niên cổ đại này. Nhưng tại sao đang yên đang lành mà một người như Dịch Lương lại phải thốt ra lời bi quan đến thế?
Nghĩ sao nói vậy, Dịch Trường An vô thức mở miệng hỏi: “Lương huynh nói vậy là có ý gì?”
Dịch Lương đang định đáp lời bỗng không kìm được mà ho sù sụ, chiếc khăn tay hắn cầm che miệng trước đó cũng thấm đẫm màu đỏ sẫm. Mộc thị đứng bên cạnh vỗ lưng giúp hắn thuận khí cũng đau buồn quay đầu đi.
Dịch Lương nhìn chiếc khăn tay đẫm máu, cười buồn: “Diêm Vương muốn ai chết vào canh ba, thì kẻ nào lại dám giữ đến canh năm…”
Dịch Trường An nhìn Dịch Lương lộ ra thần sắc của kẻ sắp hấp hối, trong lòng có chút bối rối lập tức đứng dậy. Nàng và Dịch Lương cũng không phải thân thiết gì mấy, nên bây giờ cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào.
Thế nhưng, chính Dịch Lương lại là người đầu tiên xua tan bầu không khí u buồn đó, nhờ sự giúp đỡ của Mộc thị, hắn cố gắng gượng dậy, ngồi tựa vào gối: “Mấy ngày trước trong huyện đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng. Lý Thái đã lệnh cho ta phải giải quyết trong mấy ngày, bây giờ thời hạn đã đến nhưng vụ án vẫn chưa được phá, Lý Thái nhân cơ hội này đã phạt ta…”
Chưa dứt lời, Dịch Lương lại ho dữ dội, Mộc thị lại đi tới, cẩn thận giúp con trai thuận khí. Nhìn Dịch Lương thở gấp không ngừng, bà nức nở nói: “Tên Lý Thái đó đúng là hạng người lòng dạ hẹp hòi, gã vốn không ưa gì Dịch Lương nên mới làm khó dễ như vậy, táng tận lương tâm!
Chỉ khổ thân con trai ta mấy ngày nay đều mất ăn mất ngủ vì vụ án đó, bị cảm đến phát ốm cũng nhất quyết không chịu nghỉ ngơi… Tên Lý Thái đó chỉ biết ném cục than nóng này cho nó, rồi lại viện cớ không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, hạ lệnh đánh nó hai mươi gậy…”
Lúc này Dịch Trường An mới hiểu chuyện gì đã xảy ra: Hóa ra tên Lý Thái này chính là Huyện lệnh của huyện Thái Bình. Dịch Lương được phân đến huyện Thái Bình, nhậm chức quan Thất phẩm dưới trướng Lý Thái. Hai người đã có mâu thuẫn suốt nửa năm qua, nay tên Huyện lệnh ấy lại nắm được sai sót của Dịch Lương, nhân cơ hội chèn ép một phen cũng dễ hiểu.
Dịch Trường An vốn không muốn quan tâm tới mấy chuyện đấu đá chốn quan trường, nhưng Dịch Lương đã cưu mang nàng hơn nửa tháng qua, giúp nàng không phải lo cơm áo khi mới lạc đến Đại Yến. Ơn này nhất định phải trả.
Hơn nữa, trước đây khi ở thế giới khác nàng cũng đã quen với việc phá án rồi, Dịch Trường An nhanh chóng an ủi: “Bá mẫu và Lương huynh đừng sốt ruột, có thể cho ta biết đầu đuôi của vụ án là như thế nào không? Có lẽ ta có thể giúp huynh nghĩ cách tìm ra manh mối.”
“Số bạc thu được trong đợt thuế mùa xuân trong ngân khố đã không cánh mà bay.” Dịch Lương cười chua chát, “Bốn nghìn tám trăm lạng bạc biến mất một cách khó hiểu, chỉ còn nửa tháng là phải nộp số thuế đó đến quận Trừ Châu.”
Dịch Trường An kìm không được “A” lên một tiếng.
Hơn nửa tháng qua nàng đều trốn trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng cùng trò chuyện với Dịch Lương mấy lần nên đã hiểu rõ tình hình ở Đại Yến này. Hiện tại Dịch Trường An đã biết nơi nàng ở chính là huyện Thái Bình thuộc địa phận của Trừ Châu. Nơi này có sản lượng ngũ cốc chưa tới một trăm tấn, sản vật lại không phong phú gì cho cam, bốn nghìn tám trăm lạng bạc đó tất nhiên không phải là một con số nhỏ.
Sắp tới, mùa đông thuế sẽ được chuyển tới châu phủ, quan phủ cho kiểm kê mới biết bạc không cánh mà bay, đối với quan huyện Thái Bình thì đây đúng là chuyện lớn.
Nếu không tìm ra được kẻ nào đã trộm mất tiền thuế, khả năng tất cả quan lại trong huyện sẽ “bay màu”.
Trùng hợp Dịch Lương lại chịu trách nhiệm về việc tra án, sợ là khi không giao nộp đủ bốn nghìn tám trăm lạng bạc thì tên Huyện lệnh Lý Thái kia sẽ lấy Dịch Lương ra chịu tội thay đây.
Tiếc là thời không này không có mấy công cụ hỗ trợ cho việc tra án, nhưng với một người đã sớm theo chân ông nội là cảnh sát hình sự từ khi còn nhỏ, Dịch Trường An nghĩ vẫn sẽ còn cách tìm ra được manh mối. Cân nhắc lại một chút, nàng cất tiếng hỏi: “Ngân khố được canh giữ nghiêm ngặt, một khi bị trộm nhất định sẽ để lại dấu vết. Hay là ngày mai huynh tìm cơ hội đưa ta qua đó…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị cơn ho của Dịch Lương cắt ngang: “Trường An đệ, hôm nay đại phu đã chẩn bệnh cho ta, ta… ta sợ là không trụ được lâu nữa, ta chỉ có thể cầu xin đệ một chuyện, khụ khụ…”
Nhìn hắn ho khan đến nghẹn lại, Dịch Trường An vội vàng rót cho hắn một ly nước ấm: “Lương huynh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng vội, đừng vội.”
Dịch Lương không chịu uống nước, mà nắm chặt tay Dịch Trường An: “Chỉ tiếc mười năm ta gian khổ học hành, cứ tưởng rằng có thể thoát khỏi lao khổ, vất vả lắm mới đưa mẹ và Vân Nương rời khỏi nhà, nhưng không ngờ lại không qua khỏi cơn này…
Trường An đệ, ta cầu xin đệ, coi như nể mặt mấy ngày nay ta giúp đệ, lại thêm việc chúng ta cùng một họ, khi ta qua đời, đệ hãy lấy thân phận của ta mà sống tiếp!”
Dịch Trường An lập tức ngây dại: “Dùng thân phận của huynh?”
Mộc thị đứng bên cạnh lấy khăn lau nước mắt, nhỏ giọng khóc nấc lên, rồi như sợ người phát giác, bà ấy lại nhanh chóng kìm nén lại: “Trường An, bá mẫu biết thế này là làm khó con. Nhưng vừa rồi đại phu cũng đã nói, căn dặn chúng ta nên chuẩn bị sẵn hậu sự…
Nếu Lương nhi đi rồi, sao Lý Thái có thể dễ dàng bỏ qua cho ta và Vân Nương được chứ? Bây giờ tên Lý Thái đó chỉ chực chờ Lương nhi nhắm mắt xuôi tay là sẽ đổ toàn bộ việc trộm ngân khố lên đầu nó.
Lương nhi lo lắng không chỉ gia sản sẽ bị tịch thu, mà thậm chí đến cả ta và Vân Nương cũng sẽ trở thành kẻ có tội, không biết sẽ bị đày ải đến biên quan nào nữa.
Ban đầu ta còn nghĩ rằng, thay vì phải chịu khuất nhục, không bằng cả nhà ta sẽ cùng Lương nhi xuống dưới đó đoàn tụ. Nhưng Lương nhi lo lắng cho chúng ta nên mới nghĩ ra biện pháp ngu muội này…
Con và Lương nhi có tướng mạo giống nhau, lại thêm chiều cao cũng có đôi phần tương đồng, lúc nó đi rồi, con có thể thay nó đối phó một phen. Chỉ cần người còn, Lý Thái sẽ không dám trắng trợn đổ tội cho Lương nhi.”
Mộc thị nói xong thì lập tức quỳ khuỵu xuống trước mặt Dịch Trường An: “Trường An, coi như bá mẫu cầu xin con! Mong con hãy cứu ta và Vân Nương, để Lương nhi có thể an tâm ra đi.”
“Bá mẫu, người mau đứng dậy đi!” Dịch Trường An vội vàng tránh ra, đưa tay đỡ Mộc thị đứng dậy.
Nhưng Mộc thị vẫn kiên quyết: “Chúng ta là phụ nữ và trẻ con cũng chẳng có cách nào, dù sao cũng phải chết, Trường An, nếu con không đồng ý thì chi bằng bây giờ cứ để ta quỳ đến chết tại đây đi!”
Dịch Lương cũng ho khan thuyết phục: “Trường An đệ, ta cầu xin đệ! Số ta kém may mắn, chết rồi cũng không tiếc. Nhưng ta chỉ thương mẫu thân ta và Vân Nương, đi theo ta chưa hưởng được mấy ngày tốt lành đã… Giờ ta ra đi thế này có chết cũng không nhắm mắt được!”