Chương 5: Cẩm y vệ Bách hộ
Tên Dịch Lương này đúng là mèo mù vớ cá rán, xem một quyển sách rách thôi mà cứu được hắn một mạng!
Dù gì thì chuyện tìm được bạc mất cũng quan trọng, Lý Thái hừ lạnh một tiếng, cũng lười khua môi múa mép với Dịch Trường An, sai mấy tên nha dịch lên trước đón lấy bạc lỏng luyện được từ xác mối, bận bịu hơn một canh giờ cũng coi như luyện hết bạc ra.
Lý Thái sai người tính qua, bốn nghìn sáu trăm lượng bạc. Quả nhiên như Dịch Trường An đã nói, chênh lệch không lớn lắm.
Tuy rằng hai người Mặc Trúc, Tu Trúc luyện ra mẻ bạc lỏng đầu tiên, nhưng vẫn luôn siết chặt nắm đấm, âm thầm toát mồ hôi. Thấy lượng bạc cuối cùng luyện ra chỉ ít hơn ban đầu gần hai trăm lượng, lúc này mới hưng phấn mà nhảy cẫng lên: “Thiếu gia…”
Bởi vì bạc đi một vòng trong bụng mối, nhiễm không ít tạp chất, màu sắc bạc luyện ra còn tốt hơn lúc đầu vài phần. Hai trăm lượng bạc thiếu này quả thực chỉ là chuyện nhỏ, dựa vào độ tinh khiết tính sang phần hao, huyện nha lại bổ sung thêm vài chục lượng bạc là gần như ổn thỏa rồi. Quan trọng là hơn bốn nghìn hai trăm lượng bạc mất đều tìm được rồi!
Dịch Trường An nhẹ nhàng xua tay ngăn hai người họ lại, cười híp mắt khom người với Lý Thái: “Huyện lệnh đại nhân, án này như vậy là xong rồi đúng không?”
Thấy Lý Thái trầm mặt không đáp, Dịch Trường An vờ như không biết tốt xấu, lấy quân lệnh trạng từ túi ra, giơ trước mặt Lý Thái: “Huyện lệnh đại nhân, vậy một trăm lượng dưỡng thương này…”
Nghe thấy tiếng cắn răng ken két của Lý Thái, Dịch Trường An làm bộ kinh ngạc: “Bản quân lệnh trạng này giấy trắng mực đen rõ ràng, Lý đại nhân là bậc tôn quý của huyện, sẽ không… nghĩ tới chuyện quỵt nợ đấy chứ?”
Bì phụ tá nhìn khuôn mặt đen như than của Huyện lệnh đại nhân, vội vàng đứng lên quát lớn: “Dịch thôi quan, ngươi đừng có quá đáng!”
“Lời này của Bì phụ tá cứ như ta bức ép Huyện lệnh đại nhân vậy. Nói gì thì Lý đại nhân cũng là quan phụ mẫu của huyện Thái Bình chúng ta, một trăm lượng bạc không trả thì không trả vậy, làm gì mà ghê thế?” Dịch Trường An lúng túng thu quân lệnh trạng về, âm thanh cũng nhỏ đi: “Truyền lệnh xuống không cho mọi người bàn tán về chuyện này là được chứ gì…”
Liếc nhìn đám nha dịch đứng đằng sau rõ ràng ôm cả một bụng lời muốn nói, Lý Thái thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: Nhiều người lắm miệng, chuyện này làm sao mà giấu được? Nếu như bị bép xép ra ngoài, hắn đường đường là quan phụ mẫu của một huyện, lại nói một đằng làm một nẻo như thế há chẳng phải dịp để kẻ khác cười chê hay sao?
“Ai nói không trả!” Lý Thái như nghiến răng gằn ra từng chữ từng câu một, đưa tay móc trong túi tiền ra một tờ ngân phiếu, “Bẹp” một cái đập lên cái ghế hắn ngồi lúc trước, “Một trăm lượng, cầm đi!”
Dịch Trường An cười híp mắt tiến lên trước hai bước, cầm tờ ngân phiếu lên xem, ung dung cất vào túi của mình: “Huyện lệnh đại nhân quả là Huyện lệnh đại nhân, tùy tiện nhấc tay một cái là có ngay một trăm lượng, đủ cho hạ quan mua hơn một trăm tám mươi con gà mái về hầm canh dưỡng thương rồi, hạ quan đa tạ Huyện lệnh đại nhân quan tâm!” Vừa vái lạy vừa đưa quân lệnh trạng qua.
Lý Thái vồ lấy tờ quân lệnh trạng, nhanh chóng xé nó thành đống giấy vụn, nhìn chằm chằm Dịch Trường An đầy thù hằn, vừa muốn nói vài câu cứu vớt lại thể diện thì đột nhiên trong đám nha dịch đằng sau lại có kẻ nhẹ nhàng vỗ tay:
“Không ngờ chuyện huyện Thái Bình mất bạc lại do đám mối này gây nên, Dịch đại nhân vậy mà có thể luyện kiến thành bạc, thật là làm người ta…” Người đó đắn đo một hồi, mới thốt ra một từ: “Mở rộng tầm mắt.”
Lúc này Lý Thái đã tức không nhịn được nữa, lại có người không biết nhìn sắc mặt như thế, dám công khai tâng bốc tên tiểu tử Dịch Lương kia? Hắn hung hăng quay đầu, muốn nhớ cho kĩ tướng mạo của kẻ đó, về sau bãi chức của kẻ đó.
Không ngờ hắn vừa quay đầu mới sửng sốt phát hiện đám nha dịch đều kinh ngạc nhìn về phía sau, tự giác nhường đường.
Cái người vừa rồi vỗ tay lên tiếng không nhanh không chậm đi tới, liếc nhìn Lý Thái một cái: “Huyện lệnh Thái Bình, Lý Thái?”
Lý Thái thoáng thấy trên hông người kia treo một miếng lệnh bài ngà voi chu sa mới hít sâu một hơi, vội vàng hành lễ: “Là hạ quan ạ, bái kiến Bách hộ đại nhân.”
Người kia tùy ý phất tay, lại đi thẳng đến trước mặt Dịch Trường An, có chút hứng thú quan sát nàng: “Dịch Lương, Tiến sĩ bảng vàng, Thôi quan huyện Thái Bình?” Âm thanh trầm thấp dễ nghe, đôi mắt phượng lại lộ ra sự sắc bén ngấm trong cốt tủy, làm người ta chỉ nhìn qua đã không nhịn được mà rùng mình.
Bách hộ đại nhân? Dịch Trường An nhanh chóng liếc hắn một cái. Bách hộ của Đại Yến đều là danh xưng dùng trong quân, phân làm sáu cấp của lục phẩm. Nếu như là Bách hộ lục phẩm bình thường, Lý Thái sao có thể cung kính với hắn đến mức này chứ? Trừ phi người này đến từ Cẩm y vệ!
Tướng mạo người này khôi ngô sáng sủa, nhìn cũng không quá hai mươi lăm tuổi. Vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ vô hại, nhưng chắc chắn bàn tay kia đã nhuốm máu không chỉ một vài người! Hơn nữa trí nhớ vô cùng tốt, tới huyện Thái Bình này xem ra có chuyện gì cần phải điều tra đây…
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Dịch Trường An rung lên dữ dội, học theo bộ dạng Lý Thái cúi người thật sâu mà hành lễ: “Hạ quan Dịch Lương, bái kiến Bách hộ đại nhân.” Khóe mắt khẽ lướt đã nhìn rõ ràng lệnh bài ngà voi treo trên hông người kia: Cẩm y vệ Bách hộ – Trần Nhạc.
Cẩm y vệ là cấm quân triều đình được vị vua đầu tiên của Đại Yến sáng lập ra, bất cứ thứ gì có khả năng uy hiếp đến quyền lợi của hoàng gia đều nằm trong phạm vi điều tra và trừng phạt của bọn họ, có quyền lực cực lớn.
Tuy rằng Dịch Trường An mới mua quyển “Pháp luật Đại Yến” được nửa tháng, nhưng ấn tượng với lịch sử vẫn có, vì vậy vô cùng kiêng kỵ Cẩm y vệ. Không nghĩ tới mới nhậm chức ngày đầu tiên đã gặp được người thật, đã thế còn là Bách hộ!
Nghe nói Cẩm y vệ đều giỏi điều tra, tra tấn, không phải vị Bách hộ Trần Nhạc này đã nhìn ra sơ hở gì của mình chứ?
Trong lòng Dịch Trường An có chút hoảng loạn, Trần Nhạc đã nhẹ nhàng cúi đầu: “Không ngờ trong huyện Thái Bình còn có nhân tài như Dịch đại nhân.” Đoạn, quay đầu nói với Lý Thái. “Lý đại nhân, trong tay Trần mỗ có chút chuyện muốn mời Lý đại nhân giúp đỡ, phiền Lý đại nhân tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện.”
Lý Thái gật đầu như gà mổ thóc: “Nếu có thể giúp được Bách hộ đại nhân, quả thực là vinh hạnh của hạ quan. Đại nhân mời qua bên này…” Hắn tiến lên trước vài bước, dẫn Trần Nhạc và mấy vị kỵ binh tới sảnh chính.
Dịch Trường An ngước mắt nhìn theo bóng Trần Nhạc, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cũng không biết huyện Thái Bình này thì có việc gì cần đến mấy vị Bách hộ của Cẩm y vệ tới giải quyết, chẳng qua chỉ cần không nhắm đến loại tôm tép như nàng là được.
Cũng không quan tâm đến bọn nha dịch đang chụm năm chụm ba rôm rả tán dóc, Dịch Trường An chỉ cười tủm tỉm đưa tay ra mời Bì phụ tá trước mặt: “Bì phụ tá, chỗ bạc mất này đã tìm được rồi, đến bạc Huyện lệnh cũng thưởng rồi, hiện giờ ngài đột nhiên có việc, đành phiền Bì phụ tá động bút, giải quyết cho xong án này đi thôi.”
Bì phụ tá không khách khí mà hừ một tiếng, dù sao cũng tìm được bạc rồi, đến Lý Thái cũng cắn răng mà thưởng bạc, hắn còn lý do gì để làm khó người ta nữa?
Thấy bọn nha dịch vừa kính vừa sợ nhìn về phía Dịch Trường An, sau đó lật mặt bày ra cái vẻ xem kịch nhìn về phía mình, Bì phụ tá chỉ có thể đồng ý: “Được rồi được rồi, lát nữa ta xóa là được chứ gì.”
Dịch Trường An cười hề hề, chắp tay với đám nha dịch và mấy tên tạp dịch: “Hôm nay vất vả cho các huynh đệ rồi, lát nữa hết việc, ta mời mọi người đến Trường Phong Lâu gọi hai bàn tiệc đánh chén một chầu tử tế!”
Lương nha dịch và tạp dịch ở huyện Thái Bình không cao, chẳng mấy khi có thể ra ngoài ăn một bữa cũng coi như bụng thêm ấm. Phút chốc, mọi người hưởng ứng rầm rộ, trên mồm lại nói về chuyện thần kỳ hôm nay, hết lời khen ngợi Dịch Trường An.
Bì phụ tá nghe thấy thế, chỉ hận không thể đi tới bịt miệng đám người này lại, nhưng cũng biết rằng cái danh này của Dịch Trường An nhất định là được truyền xa rồi.