Chương 20: Kén rể
Nếu là hôm qua, nàng nhất định sẽ lắc đầu lia lịa, có chết cũng không đồng ý hôn sự này, quyết phản kháng đến cùng.
Nhưng sau cuộc nói chuyện với Cố Khinh Diễn trong xe ngựa hôm nay, nàng đã biết được ý nghĩa đằng sau của hôn sự này. Nàng liền thay đổi suy nghĩ của mình. Nàng định bụng sẽ quẳng vấn đề nan giải này cho bệ hạ.
Thế là, khi Hoàng đế hỏi, nàng tỏ vẻ khó xử nói rằng: “Thưa bệ hạ, người muốn hỏi là thần có vừa ý với con người của Cố thất công tử không, hay là hỏi chuyện khác ạ?”
“Ồ?” Hoàng đế nhướng mày: “Có gì khác nhau sao?”
“Có chứ.”
“Vậy con mau nói cho trẫm nghe.”
An Hoa Cẩm lưỡng lự hồi lâu: “Phải nói thật sao ạ?”
Hoàng đế cười: “Tất nhiên là phải nói thật rồi. Chẳng lẽ con còn dám nói dối trước mặt trẫm ư?”
“Thần không dám!” An Hoa Cẩm ngồi thẳng thân: “Nếu bệ hạ hỏi thần có hài lòng với Cố thất công tử hay không thì tất nhiên là hài lòng. Một nhân vật tựa như minh nguyệt thanh phong, phong lưu dục tú như vậy, từ nhỏ tới lớn thần mới chỉ gặp một người là huynh ấy mà thôi, sao lại không hài lòng chứ?”
Hoàng đế gật đầu: “Trong thiên hạ này quả thật không có ai hơn được hắn.”
An Hoa Cẩm cũng gật đầu theo, xụ mặt xuống: “Nhưng trừ con người của huynh ấy ra thì bất kể gia thế hay tính tình, hay là hoàn cảnh và giáo dưỡng từ nhỏ của chúng thần cũng khác nhau một trời một vực, không thích hợp chút nào. Người nói có đúng không ạ?”
Hoàng đế không cho là như vậy: “Việc này không thành vấn đề. Tuy nhà họ Cố rất tốt, có truyền thống lâu đời, nhưng nhà họ An là tướng gia trăm năm, cũng không kém gì. Tính cách Cố thất công tử vốn ôn hòa, tính tình con không tốt thì hắn có thể nhường nhịn. Còn về hoàn cảnh giáo dưỡng, con gả vào nhà họ Cố thì tất nhiên sẽ xuất giá tòng phu, qua nửa năm một năm rồi sẽ quen thôi.”
Nghe xong lời nói khôn khéo của bệ hạ, An Hoa Cẩm ngẩng đầu nói nghiêm túc: “Nhưng mà thần chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xuất giá.”
“Là có ý gì?” Hoàng đế nhìn nàng, nụ cười vụt tắt: “Chẳng lẽ con định cả đời ở lại nhà họ An làm một cô nương già?”
An Hoa Cẩm lắc đầu: “Thần không có suy nghĩ như vậy. Chỉ có điều nhà họ An hiện giờ ngoài ông nội của thần thì cũng chỉ còn lại một mình thần. Nếu thần xuất giá thì sau khi ông nội qua đời chẳng phải nhà họ An sẽ không còn ai nữa hay sao? Cho nên, sau khi cha và huynh trưởng thần tử chiến ở Ngọc Tuyết Lĩnh, thần đã thề trước quan tài của họ sẽ không gả ra ngoài mà sẽ kén rể, để nối dõi nhà họ An.”
Hoàng đế sửng sốt.
Hoàng hậu khẽ gọi: “Tiểu An Nhi, con thật sự có suy nghĩ này sao?”
An Hoa Cẩm gật đầu đầy nghiêm túc: “Thưa cô cô, đúng vậy ạ. Con đã sớm có ý định này rồi.”
Hoàng hậu nhìn Hoàng đế rồi lại nhìn An Hoa Cẩm: “Lúc phụ thân hứa hôn cho con với Cố thất công tử, không hề đề cập đến ý nghĩ của con.”
An Hoa Cẩm nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Cô cô à, con cũng chỉ mới biết đến hôn ước này mà thôi, trước kia con không hề biết! Ông nội không hề nói với con rằng con là ngoại lệ, không được tự quyết định việc hôn nhân của mình mà từ nhỏ đã hứa hôn cho con. Con cũng nghĩ ý định của mình chẳng phải là việc to tát gì, tất nhiên là không cần phải nói trước với ông nội.”
Nhất thời Hoàng hậu không biết phải nói gì.
Hoàng đế nghiêm mặt: “Vì vậy nên con mới không đồng ý hôn sự? Nhưng hôm qua Cố Khinh Diễn lại nói với trưởng công chúa là giữa hai người có một hiểu lầm, giống như Sở Thần?”
An Hoa Cẩm không ngờ hôm qua Cố Khinh Diễn lại tiết lộ cho trưởng công chúa biết ân oán năm đó của nàng và hắn. Nàng lập tức lắc đầu phủ nhận, ra vẻ nghiêm túc nói: “Hiểu lầm to bằng trời chăng nữa cũng có thể hóa giải. Hôm qua thần còn đi uống rượu với Sở Thần nữa kìa, huống chi là Cố Khinh Diễn. Hiểu lầm này có là gì. Chủ yếu là thần lo lắng cho việc nối dõi nhà họ An.”
Hoàng đế gật đầu, rơi vào im lặng.
An Hoa Cẩm lại nói: “Thưa bệ hạ, Cố thất công tử cũng là người con kiệt xuất nhất của nhà họ Cố, là người kế thừa đời sau của nhà họ Cố. Chắc chắn nhà họ Cố sẽ không để cho huynh ấy ở rể nhà họ An rồi đúng không?” Nói xong nàng âm thầm nghiến răng: “Nếu nhà họ Cố chịu để huynh ấy ở rể nhà thần thì thần cũng không có ý kiến gì.”
Hoàng đế im lặng, sắc mặt âm u.
Trong phút chốc, trong điện trở nên yên tĩnh. Trương công công và Hạ ma ma hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, Hoàng hậu cũng không dám thở mạnh.
Sau một hồi lâu, Hoàng đế nhìn An Hoa Cẩm, ánh mắt thâm sâu: “Hiếm có người mới ít tuổi như con lại biết lo lắng cho việc kế thừa nhà họ An. Trẫm có lỗi với nhà họ An. Vì giang sơn này mà khiến cho nam tử nhà họ An phải táng thân sa trường.”
Vẻ mặt An Hoa Cẩm vừa bi thương vừa hiên ngang lẫm liệt. Nàng nói: “Nhà họ An vì bệ hạ, vì sự yên ổn của ngàn vạn lê dân bách tính, hy sinh một nhà vì thiên hạ vạn nhà. Cho dù phụ thân và huynh trưởng của thần đã hy sinh, chỉ còn lại một mình thần thì cũng là xứng đáng. Bệ hạ không cần phải nói xin lỗi.”
Sắc mặt Hoàng đế hơi giãn ra: “Nhà họ An tận trung vì nước, lại rơi vào cảnh nhà cửa quạnh hiu như bây giờ, khiến trẫm thường xuyên lo lắng cả đêm.”
Hoàng hậu dùng khăn lụa lau nước mắt nơi khóe mắt, nhân cơ hội nói: “Huynh trưởng và cháu trai ở trên trời có linh, thấy được thiên hạ đang thái bình thịnh thế chắc chắn cũng cảm thấy được an ủi. Bệ hạ đừng quá lo âu, người cũng đã dốc hết tâm huyết cho xã tắc này, cũng đã muôn phần khó khăn.”
Hoàng đế vỗ nhẹ lên tay Hoàng hậu, thở dài nói: “Gánh nặng trên vai trẫm đã mang nhiều năm như vậy rồi, chỉ có Như Hân nàng là hiểu được nỗi vất vả của trẫm. Trẫm thật may mắn khi có nàng ở bên luôn thông cảm với trẫm.”
An Hoa Cẩm lặng im nhìn hai người.
Một lúc sau, Hoàng đế hạ giọng nói: “Cũng không phải là hết cách. Hai người thành hôn xong sinh con, chọn ra một đứa cho mang họ An là được rồi.”
An Hoa Cẩm lắc đầu, kiên quyết nói: “Bệ hạ, biện pháp của người vẫn là thần phải gả vào nhà họ Cố. Cho dù sinh con rồi chọn ra một đứa theo họ An cũng không phải là lớn lên ở nhà họ An từ nhỏ mà chỉ mang một cái họ giả mà thôi, có ý nghĩa gì đâu. Thứ kế thừa mà thần muốn, là kế thừa dòng dõi tướng gia, hoàn toàn thuộc về nhà họ An, cho dù chỉ là một mầm mống duy nhất, cũng phải truyền đến đời đời kiếp kiếp sau.”
An Hoa Cẩm vừa nói dứt câu, bầu không khí trở nên nặng nề.
Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, không tỏ thái độ cứng rắn nữa. Nhất là sau trận chiến Ngọc Tuyết Lĩnh, ông cũng tự cảm thấy có lỗi với nhà họ An. Suy nghĩ này của An Hoa Cẩm giống như một tảng đá đè nặng lên ngực ông, là điều mà ông không dự tính được.
Ông nghĩ chỉ cần Cố Khinh Diễn đồng ý là được. An Hoa Cẩm chỉ là một tiểu nha đầu, chỉ cần gây áp lực một chút thôi cũng có thể tác thành chuyện này. Nhưng không ngờ An Hoa Cẩm lại có suy nghĩ tâm niệm cho việc kế thừa nhà họ An. Như vậy thì nan giải rồi.
Từ xưa tới giờ chưa bao giờ có chuyện con cháu nhà họ Cố phải đi ở rể theo họ ngoại. Đừng nói Cố Khinh Diễn mà bất cứ người con trai nào khác của nhà họ Cố cũng không thể. Cố lão gia chắc chắn sẽ không đồng ý. Đổi là Hoàng đế, cũng cảm thấy đây là việc sỉ nhục nhà họ Cố.
Hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế tối lại, im lặng hồi lâu, liền lấy dũng cảm lên tiếng làm dịu bầu không khí: “Tiểu An Nhi, phụ thân vẫn chưa biết ý nghĩ của con. Chi bằng con thương lượng với phụ thân, lắng nghe ý kiến của người rồi hãy quyết định?”
An Hoa Cẩm lo lắng cho truyền thừa của nhà họ An, Hoàng hậu thân là nữ nhi nhà họ An cảm thấy suy nghĩ của An Hoa Cẩm cũng không có gì sai. Nhưng bệ hạ đã dốc sức tác thành cho mối liên hôn của hai nhà An – Cố, thân là Hoàng hậu, bà cũng đoán ra được vài phần tính toán đằng sau. Nếu mối liên hôn này bị hủy bỏ, không biết bệ hạ sẽ tức giận cỡ nào?
Một khi bệ hạ tức giận thì chút áy náy đối với nhà họ An cũng sẽ tiêu tan.
Hơn nữa, bà cảm thấy nếu như An Hoa Cẩm từ chối Cố Khinh Diễn, không chấp nhận hôn sự này thì quả thật là đáng tiếc. Khắp thiên hạ này đi đâu tìm được một vị hôn phu như Cố Khinh Diễn đây?
Biết bao nhà có con gái trong kinh đang mong chờ hôn sự này không thành, bao gồm cả tam công chúa – con ruột của bà.
Đã vô số lần tam công chúa khóc lóc nói bà không đứng về phía con gái ruột mà lại thiên vị cháu gái, trong lòng chỉ có cô cháu gái. Bà lại không thể nói thẳng cho nó biết nội tình, khuyên nhủ mấy lần, cũng nổi giận mấy lần, nhưng nha đầu đó vẫn coi như gió thổi bên tai. Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến tam công chúa là bà đã đau hết cả đầu.
“Hoàng hậu nói rất đúng. Nếu Nam Dương vương không biết suy nghĩ của Tiểu An Nhi thì vẫn cần phải thương lượng với ông ấy.” Cuối cùng Hoàng đế cũng lên tiếng: “Ngoài ra, có vẻ như Cố Khinh Diễn rất để tâm đến con đấy. Đã mấy năm rồi hắn mới cầm bút vẽ tranh. Hắn vẽ cho con một bức “Mỹ nhân đồ”, hiện giờ đang ở trong thư phòng của trẫm, lát nữa con đi cùng trẫm chiêm ngưỡng bức họa đó đi.”
An Hoa Cẩm cũng muốn xem bức họa đó, bèn gật đầu: “Vâng!”