Chương 5: Bức họa
Nhà họ Cố cao quý, gia quy nghiêm khắc, từ nhỏ đệ tử trong nhà đã được nhà Nho chỉ dạy, gia phong đứng đắn.
Cố Khinh Diễn nói không sai, nếu An Hoa Cẩm gả vào nhà họ Cố, vậy thì thực sự chẳng hòa hợp gì hết, không thiếu phiền toái được.
Tính nết của nàng thế nào, tự nàng biết rõ. Nàng chỉ không biết ông nội, bệ hạ, Hoàng hậu, ông cụ Cố nghĩ gì mà đều cảm thấy đây là một mối lương duyên ông trời tác hợp.
An Hoa Cẩm tự tay rót cho Cố Khinh Diễn một chén rượu, đẩy tới trước mặt hắn: “Ta không chiếm lợi từ huynh, uống của huynh một chén thì trả huynh một chén. Chiếc khăn ta dùng của huynh, huynh cứ vứt đi là được, dẫu sao thì huynh cũng đâu thiếu một chiếc khăn. Ăn xong bữa cơm này, ân oán giữa chúng ta coi như xóa sạch, thế nào?”
“Xóa thế nào? Ăn xong bữa này nàng không hận ta nữa?” Cố Khinh Diễn hỏi.
An Hoa Cẩm nghiêm túc nhìn hắn: “Chỉ cần huynh nói với trưởng công chúa và bệ hạ rằng huynh không vừa ý ta, ân oán giữa hai ta coi như xóa sạch, ta không ghi hận chuyện năm ấy huynh đã suýt giết ta nữa.”
Cố Khinh Diễn gật đầu, nhìn chén rượu trước mặt.
An Hoa Cẩm nhìn hắn: “Ngược lại, ngoại trừ những người dốc lòng hợp tác hai ta thì không ai cảm thấy huynh sẽ vừa ý ta cả, chuyện này rất bình thường, người mang tiếng xấu là ta, huynh cũng không thiệt gì.”
Cố Khinh Diễn im lặng một lát, ngước mắt lên: “Nàng định cả đời này sẽ không gả đi hả?”
“Không hề! Gặp được người đáng tin, ta vẫn sẽ gả đi.” An Hoa Cẩm thầm bổ sung trong lòng một câu, chỉ cần đẹp là được.
“Không muốn gả cho ta đến vậy sao?” Cố Khinh Diễn nhướn mày.
“Ừ, không gả nổi!” Sợ tàn sát lẫn nhau.
Cố Khinh Diễn nâng chén rượu trước mặt lên, một hơi uống sạch: “Ăn cơm đi! Để thêm lát nữa cơm canh sẽ nguội mất!”
An Hoa Cẩm gật đầu, thầm nghĩ làm ăn với người thông minh thật thoải mái, chỉ nói đôi ba câu đã hài hòa rồi.
Hoa đào, rượu ngon, mỹ thực, cộng thêm tâm trạng tốt khi giải quyết xong chuyện lớn, An Hoa Cẩm có tâm trạng ăn uống, càn quét như lốc xoáy.
Chẳng biết tại sao, Cố Khinh Diễn cũng như đói ba ngày, cướp tận mấy miếng thịt trong tay An Hoa Cẩm, nhưng tướng ăn vẫn vô cùng tao nhã.
Mặc dù hai người từ chối mai mối của trưởng công chúa nhưng không từ chối bàn đồ ăn ngon này, cuối bữa, hơn một nửa đồ ăn đã bị quét sạch.
Cơm xong, An Hoa Cẩm ngáp một cái, phất tay nói: “Huynh đi đi, ta ngủ thêm một lát nữa. Nhớ rằng hai chúng ta coi như xong chuyện đấy nhé!”
Dứt lời, nàng khẽ nhảy lên một cây đào bên hồ, tìm tư thế thoải mái, nằm trên thân cây, ngửi mùi hoa đào, chìm vào giấc ngủ.
Cố Khinh Diễn ngồi tại chỗ một lát, uống hết chén trà, gọi ra bên ngoài: “Người đâu!”
“Cố thất công tử có gì dặn dò ạ?” Một thị vệ lập tức chạy vào.
“Mang giấy, bút, mực, nghiên đến đây.” Cố Khinh Diễn dặn dò.
“Vâng!”
Người này rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã lấy bút, giấy, mực, nghiên đến, sau đó lùi ra.
Cố Khinh Diễn chấp bút vẽ một bức tranh, sau khi hoàn thành, hắn đặt ở một bên phơi khô mực nước rồi mới cuộn lại cho vào trong tay áo. Sau đó hắn lại trải một tờ giấy Tuyên Thành, đề bút viết một dòng chữ, phơi khô xong, hắn đi đến cạnh gốc đào mà An Hoa Cẩm đang ngủ, dùng cành cây kẹp tờ giấy treo lên cây.
Gió nhẹ thổi qua, giấy Tuyên Thành khẽ lay động, vang lên soàn soạt.
Cố Khinh Diễn im lặng đứng một lát dưới gốc cây rồi mới xoay người rời khỏi.
Mấy người tam công chúa trông thấy Cố Khinh Diễn bước vào Túy Hoa Đình từ xa xa, không bị ai trói buộc đưa tới mà hắn tự nguyện tới đây, trái tim các nàng như vỡ nát.
Các nàng bấm giờ, đợi chờ dày vò cả một canh giờ mới nhìn thấy Cố Khinh Diễn bước ra khỏi Túy Hoa Đình.
Không nhìn thấy An Hoa Cẩm đi chung với hắn, mắt tam công chúa sáng lên, chạy tới trước mặt Cố Khinh Diễn chặn hắn lại: “Cố thất công tử, huynh sẽ không cưới An Hoa Cẩm đúng chứ?”
Cố Khinh Diễn dừng bước, chắp tay với tam công chúa, dịu dàng lễ độ: “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ta sẽ nghe lời tổ phụ.”
Mặt tam công chúa thoắt cái trắng bệch, vành mắt hoe đỏ: “Huynh… huynh không tự làm chủ được cho mình ư?”
Cố Khinh Diễn lắc đầu: “Con cháu nhà họ Cố không thể làm chủ được cho mình.”
Mặt tam công chúa tái đi: “Huynh tốt như vậy, An Hoa Cẩm không xứng với huynh…”
Cố Khinh Diễn khẽ cười, hành lễ cáo từ.
Tam công chúa còn một đống lời muốn nói kẹt trong cổ họng, mắt nhìn theo Cố Khinh Diễn rời khỏi đây, ánh dương rạng rỡ chiếu trên người hắn, thiếu niên phong độ vô cùng lóa mắt.
Một người tốt như vậy, tại sao An Hoa Cẩm lại được hời như vậy chứ? Tại sao chỉ An Hoa Cẩm mới được hời như vậy chứ?
Cuối cùng tam công chúa tức bật khóc, hỏi Giang Ánh Nguyệt, Hứa Tử Yên đứng sau mình, “Vừa rồi ý của huynh ấy là không phản đối chuyện lấy An Hoa Cẩm có đúng không?”
Đám tiểu thư gật đầu, trong lòng cũng không mấy dễ chịu.
“Cái buổi tiệc ngắm hoa chết tiệt này, ta muốn về cung hỏi mẫu hậu, An Hoa Cẩm là cháu gái của bà ấy, còn ta không phải là con gái ruột thịt của bà ấy hay sao? Tại sao lại nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, ta cũng thích Cố Khinh Diễn mà, tại sao mẫu hậu lại chỉ quan tâm đến một mình An Hoa Cẩm?” Tam công chúa lau nước mắt, giậm chân căm hận chạy ra ngoài.
Những tiểu thư còn lại không có mẹ là hoàng hậu, cũng không có ông nội tốt như An Hoa Cẩm, chỉ đành ngưỡng mộ và đố kỵ mà thôi.
Trưởng công chúa vẫn luôn phái người theo dõi ở Túy Hoa Đình, rình nguyên một canh giờ mới thấy Cố Khinh Diễn bước ra, chuyện này khiến trưởng công chúa mừng phát điên.
Nếu hai người ghét nhau thì chẳng thể ngồi bên nhau quá một chén trà. Một canh giờ chứng minh điều gì? Chứng minh chuyện này trót lọt rồi chứ gì nữa!
Cho nên, khi quản gia bẩm báo Cố thất công tử cầu kiến, trưởng công chúa cười tươi như hoa, “Mau mời Cố thất công tử vào!”
Cố Khinh Diễn bước chân vào đại điện hành cung, mỉm cười hành lễ gặp mặt với trưởng công chúa, động tác giơ tay nhấc chân đều cao quý phong nhã.
Trưởng công chúa mỉm cười bảo hắn ngồi xuống, vội vàng hỏi: “Thất công tử, sao rồi? Công tử có vừa ý Tiểu An Nhi không?”
Cố Khinh Diễn đỏ mặt.
Nhìn sắc mặt của hắn, trưởng công chúa mừng rỡ: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đừng ngại. Công tử cứ nói thật với bản cung.”
Cố Khinh Diễn khẽ ho mấy tiếng, tai cũng đỏ ửng lên, hắn rút cuộn tranh khỏi tay áo, đưa cho trưởng công chúa: “Đây là tác phẩm vụng về ta nhất thời hứng thú vẽ nên, mời công chúa thưởng thức.”
“Ồ?” Trưởng công chúa vội vàng cầm lấy mở ra xem. Bà là người rất thích vẽ, cũng hiểu xem tranh, nhất là tranh của Cố Khinh Diễn lại là báu vật vô giá. Mười năm trước hắn vẽ bức “Sơn hà đồ”, được bệ hạ nhận lấy, đến bây giờ vẫn treo tại thư phòng phía nam, cũng chính vì bức họa đó, sau khi Nam Dương vương nhìn thấy nó bèn lập tức lựa chọn đứa cháu rể này.
Tám năm trôi qua, người cầu tranh ngày một đông, đạp hỏng cửa nhà họ Cố, nhưng hắn chỉ vẽ được lẻ loi hai bức, không nể nang gì ai.
Một bức là “Mưa bụi” tặng cho ân sư Đỗ Bình Sơn, người đứng đầu thư viện Lộc Sơn, một bức là “Khói bếp” tặng cho Phàm chân nhân ở Pháp Duyên quán trên núi Thanh Vân.
Bây giờ thấy hắn vẽ tranh, trưởng công chúa kích động run cả tay, chăm chú quan sát bức họa, vui mừng nói: “Đây chính là “Mỹ nhân đồ” đúng không?”
Cố Khinh Diễn đỏ mặt: “Trưởng công chúa cảm thấy ta vẽ giống không?”
“Giống, giống quá ấy chứ, cực kỳ giống, sống động như thật, cứ như thể An tiểu quận chúa thực sự đứng trước mặt ta vậy.” Trưởng công chúa yêu thích không nỡ rời tay: “Bức họa của Cố thất công tử tinh xảo khéo léo! Nhất định Tiểu An Nhi sẽ thích lắm cho xem!”
Cố Khinh Diễn đỏ mặt cúi đầu, khẽ nói: “Muội ấy không xem, là ta vẽ trộm, dường như muội ấy có hiểu lầm gì đó với ta rồi cho nên không thích ta…”
“Hả?” Trưởng công chúa hoài nghi mình nghe nhầm rồi, ngẩng phắt đầu lên nhìn Cố Khinh Diễn.
Cố Khinh Diễn hít sâu một hơi, đứng dậy, chắp tay: “Làm phiền công chúa tác động để chu toàn rồi!”